Phía bắc Thiên Khải thành. Tại Hoàng Lăng.
Nơi này chôn cất những hoàng tộc họ Tiêu đã qua đời, cũng chôn cất vô số kỳ trân dị bảo cho nên có tận ba ngàn cấm vỆ quân canh gác. Bọn họ đề phòng người từ ngoài lao vào, nhưng cũng là đề phòng người ở trong đi ra. Bên trong ngoại trừ hoàng tộc họ Tiêu đã mất, còn có người giữ lăng.
Khi nhiều nhất họ cũng chỉ có tám người, khi ít nhất chỉ có một, mà bây giờ, còn ba vị.
Tổng quản chưởng ấn đời trước - Trọc Lâm công công, tổng quản chưởng kiếm đời trước - Trọc Sâm công công, cùng với tổng quản chưởng sách đời trước Trọc Lạc công công. Vị đáng sợ nhất đã mắc bỆnh qua đời từ bốn năm trước, đó là đại tổng quản đời trước - Trọc Thanh công công, từng là đỆ nhất cao thủ nơi đại nội, khi trẻ từng theo Thái An Đế chinh chiến khắp nơi, võ công Toái Tâm
Hóa Cốt xuất thần nhập hóa, hành xử tàn nhẫn, nội tâm cay độc. Hắn cùng với giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi, Nộ Kiếm Tiên
- Nhan Chiến Thiên, Ám Hà - Chấp Tán Quỷ được tôn làm Thiên Hạ Tứ Đại Ma Đầu.
Từ sau khi khai quốc vận nước của Bắc Ly vẫn rất hưng thịnh, cho tới lúc truyền đến đời thứ ba. Khi đó quyền lực của Ngũ Đại tổng Quản quá lớn, lại thêm quốc vương ngu ngốc vô dụng, dẫn tới hoạn quan làm loạn triều chính, toàn bộ triều đình không đâu được bình an, gần như mất nước. Cuối cùng quân chủ đời thứ tư của Bắc Ly, được hậu thế tôn là ‘đế vương tuyỆt thế’, Thiên Hán Đế xuất thế trong thời loạn lạc, quét sạch triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, lại lập ra quy định mới cho Ngũ Đại Tổng Quản các đời.
Mỗi khi đế vương băng hà, Ngũ Đại Tổng Quản đời trước phải tới hoàng lăng canh giữ, không có thánh chỉ cho phép thì không được rời khỏi hoàng
lăng, dùng quy định này để kết thúc thời đại hoạn quan làm loạn triều chính. Trong triều đại của Thái An Đế, tuy danh tiếng Trọc Thanh công công vang dội khắp triều đình, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh nổi kết cục bị đưa tới hoàng lăng canh giữ, cuối cùng chết già tại đây.
“Ván này, ngươi lại thua.” Trọc Tâm công công đặt một viên cờ đen, cười nói.
Trọc Sâm công công lắc đầu một cái: “Đúng là không ngờ, rồng cuối cùng vẫn là rồng, sâu cuối cùng vẫn là sâu. Một vương tử gặp nạn quay về, mà có thể lập tức gợi nên sóng to gió lớn như vậy!”
“Bao năm rồi không tìm được hắn, ta còn tưởng hắn đã chết rồi.” Trọc Lạc công công ở bên cạnh xem đánh cờ lạnh nhạt nói.
“Không chết được, hắn là đỆ tử của Cơ Nhược Phong. Mấy năm qua Bách Hiểu đường vẫn luôn giúp hắn. Với năng lực của bọn chúng, muốn làm cho chúng ta không tìm được, không khó.” Trọc Tâm công công thu từng quân cờ đen của mình về. “Chẳng qua đây không phải bàn cờ cuối cùng, thắng thi đã sao?”
“Năm xưa không giết chết hắn đúng là sai lầm.” Trọc Sâm công công lạnh nhạt thu hồi quân cờ.
“Dùng Nhan Chiến Thiên để ngụy trang, lại thêm sư huynh đích thân xuất thủ nhưng vẫn không giết được hắn. Võ công của Cơ Nhược Phong đúng là thâm sâu khó lường.” Trọc Thanh công công nói đầy ẩn ý: “E rằng đã ngang với Lạc Thanh Dương và Bách Lý Đông Quân.”
“Chúng ta ngồi trong hoàng lăng đánh cờ, bàn luận những cao thủ trong thiên hạ.” Trọc Tâm công công đứng dậy: “Đúng là có cảm giác ếch ngồi đáy giếng.”
“Sư phụ chính là trời, chỉ có điều không ngồi trong giếng nhìn thôi. Xin đừng coi nhẹ bản thân.” Một giọng nịnh nọt âm nhu truyền tới, ba lão thái giám không cần quay đầu lại cũng biết là tên mập kia tới. Quả nhiên, vừa
dứt lời tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn công công bê cái bụng bự, đầu đầy mồ hôi, đã bước vào.
Trọc Tâm công công lắc đầu một cái: “Cẩn Ngôn đấy à, cái miệng của ngươi càng ngày càng lợi hại rồi. Sao mấy hôm nay lại chịu khó đến đây như vậy?”
“Hoàng đế bị bỆnh, gần đây tạm ngừng chuyỆn triều chính, không phê duyỆt tấu chương, không phát thánh chỉ, có cần tổng quản chưởng ấn làm gì đâu.” Cẩn Ngôn công công cười nói, cứ như hoàng đế bỆnh nặng là chuyỆn đáng cao hứng.
“Đừng thừa nước đục thả câu, có tin tức gì mới không?” Trọc Sâm công công hỏi.
“Bẩm công công, hôm nay Cẩn Ngôn tới đúng là có ba chuyỆn đại sự.” Cẩn Ngôn công công kính cẩn nói.
Trọc Tâm công công nhướn mày: “Ồ? Ba chuyỆn? Vậy nói ra chuyỆn đầu tiên đi.”
“Vật kia, Cẩn Ngôn đã tìm được.” Cẩn Ngôn công công nhỏ giọng nói.
Ba lão thái giám đồng thời cả kinh, sát khí trên người đột nhiên bùng lên, khiến Cẩn Ngôn công công sợ tới mức thoát mồ hôi lạnh. Trọc Tâm công công hạ giọng: “Thật không?”
Cẩn Ngôn công công gật đầu: “Đương nhiên là thật.” “Mang tới chưa?” Trọc Sâm công công hỏi.
Cẩn Ngôi công công rung nhẹ ống tay áo, một vật nhanh chóng bay từ tay áo hắn sang tay cáo của Trọc Tâm công công: “Ta đã kiểm tra thật giả, chắc chắn là nó rồi. Vật này quan trọng, mong sư phụ bảo quản kỹ lưỡng.”
“Tốt! Tốt!” Trọc Tâm công công khó nén nổi kích động: “Tốt lắm!”
Trọc Lạc công công ở bên cạnh có vẻ bình tĩnh nhất, hỏi tiếp: “ChuyỆn lớn thứ hai là gì?”
“ChuyỆn lớn thứ hai là, ta tìm thấy người kia.” Cẩn Ngôn công công mỉm cười. Ba lão thái giám nhìn nhau, đều thấy vẻ kích động trong mắt nhau: “Thật chứ?”
Cẩn Ngôn công công lắc đầu cười nói: “Ta tên là Cẩn Ngôn, đương nhiên biết bốn chữ cẩn thận ngôn từ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Cẩn Ngôn đều hiểu. Nếu không vì sao công phu của ta kém xa bốn vị sư huynh nhưng vẫn được xếp trong Ngũ Đại Tổng Quản?”
Trọc Tâm công công bật cười nói: “Không! Ngươi mạnh hơn Cẩn Tuyên! Cẩn Tuyên là đỆ tử của sư huynh nhưng không thừa kế khí phách của sư huynh, nhưng ngươi! Không phụ lòng thầy!”
“Không có sư phụ, Cẩn Ngôn đã là người chết từ lâu rồi.” Cẩn Ngôn công công trong triều hô phong hoán vũ, nhưng ở đây lại cung kính nghe lời.
“Người của ngươi đã gặp mặt hắn chưa?” Trọc Sâm công công hỏi.
“Vẫn chưa, còn phải chờ pháp chỉ của sư phụ.” Cẩn Ngôn công công nói.
Trọc Tâm công công gật đầu một cái: “Đúng vậy. Không thể vọng động với hắn được. Ngươi tìm một người, hắn sẽ giúp ngươi.”
“Ai?” Cẩn Ngôn công công hỏi.
Trọc Tâm giơ ngón tay, vẽ mấy nét trên bàn tay của Cẩn Ngôn công công rồi thu tay về. Cẩn Ngôn kinh ngạc: “Diệp... Hắn sẽ giúp ta?”
“Đúng. Có hắn, chuyỆn này sẽ trở thành phiền toái lớn. Nhưng bây giờ sư huynh không còn nữa, chỉ mình chúng ta không làm được chuyỆn này.” Trọc Tâm nói.
“Đồ nhi hiểu.” Cẩn Ngôn gật đầu. “ChuyỆn lớn thứ ba là gì?” Trọc Lạc hỏi.
“ChuyỆn lớn thứ ba không phải chuyỆn tốt như hai chuyỆn trước.” Thần sắc Cẩn Ngôn trở nên trịnh trọng. “Gần đây có rất nhiều người vào Thiên Khải thành.”
“Mưa gió sắp tới, thế lực khắp nơi tề tụ tại Thiên Khải, không có gì lạ.” “Có rất nhiều người của Bách Hiểu đường.”
“Chẳng lẽ Cơ Nhược Phong vẫn còn sống?” Trọc Tâm công công nhíu mày, một quân cờ trên tay hóa thành mảnh vỡ.
Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ nằm trên giường, không thấy được vị khách quý đang ngồi trong phòng uống trà.
“Nhận được nhiều tin tức vậy cùng một lúc, ngươi nói xem bọn họ có mừng tới phát điên không?”
“Vị khách quý kia cười nói: “Đừng coi thường bọn họ. Mỗi người trong số họ đều là đối thủ đáng sợ.”
“Đã như vậy, chúng ta giúp bọn họ chẳng phải là một nước đi nguy hiểm à?”
“Điện hạ muốn lên trời, lên trời nào có đường bằng phẳng. Đã lựa chọn, vậy đừng hối hận trước mọi hành động đã làm.”