Khách khứa nghe tiếng vó ngựa cũng lục tục kéo ra.
Hiện giờ Thiên Khải thành đang có lỆnh đóng cửa, võ quan nhị phẩm trở lên đều bị cấm túc trong phủ của mình, không được ra ngoài, ngay cả Diệp
Khiếu Ưng đứng đầu quân ngũ Bắc Ly cũng không thể ra khỏi phủ tướng quân của hắn. Vậy ai dám phóng ngựa trong Thiên Khải giữa đêm khuya như vậy?
“Là tiếng chiến mã.” Lan NguyỆt Hầu hạ giọng nói.
Khách khứa đều đã đi ra, nhưng chỉ đứng ở cửa Thiên Kim Thai, không dám rời khỏi.
Tiêu Vũ nhìn Long Tà một cái, Long Tà lắc đầu, hạ giọng nói: “Không phải thân binh của chúng ta. Bọn họ sẽ không ngu tới mức phi ngựa trong thời điểm này.”
Cuối con đường, một chiếc xe ngựa lớn từ từ hiện ra.
Sáu con ngựa Dạ Bắc màu đen kéo chiếc xe lớn màu vàng chậm rãi đi tới Thiên Kim Thai.
Cho dù Thanh Châu Mộc gia được tôn là nhà giàu nhất Thanh Châu, có tài sản giàu như một nước, nhưng xe ngựa của họ cũng chỉ dùng năm con ngựa, không thể nhiều hơn tới một con. Bởi vì chỉ một người trong thiên hạ
có thể dùng xe sáu ngựa.
Cạnh xe ngựa còn có các võ sĩ nhanh chóng đi theo. Trên vai bọn họ xăm hình đầu hổ tinh xảo, đại diện cho thân phận của bọn họ -- Hổ Bí Lang.
Trong lúc phi ngựa, mảnh giáp ma sát với nhau, phát ra âm thanh lạnh lẽo trang nghiêm.
Phu xe nhẹ nhàng vung roi ngựa, có vẻ chẳng nóng vội. Dù sao tiệc rượu cũng đã tàn, chắc chắn họ là khách tới muộn, sao phải quan tâm chút thời gian cuối cùng này? Chẳng qua vị phu xe này ăn mặc rất đẹp, toàn thân bao bọc trong giáp bạc, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, lưng đeo một thanh trường đao tuyỆt mỹ, thể hiện thân phận bất phàm của hắn.
“Thế này là?” Lý Nhược Trọng cả kinh, hai chân đã mềm nhũn. “Không thể nào!” Thượng thư bộ hình Chu Đức cau mày nói.
Cuối cùng xe ngựa đã dừng lại.
Phu xe đi xuống trước, đứng lui sang một bên.
Rèm xe được kéo lên, bốn người từ trên xe bước xuống. Một người tay bưng lư hương.
Một người tay bưng điển tịch.
Một người tay cầm bảo kiếm trấn quốc. Một người nâng ngọc tỷ truyền quốc.
Tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên công công. Tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công. Tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công.
Tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn công công.
Người thứ năm từ trong xe ngựa đi ra, người này mặc mãng bào màu tím, giữa hai hàng mi ẩn hiện uy nghiêm, lông mày của hắn đã trắng như tuyết.
Hắn đứng sau lưng bốn vị tổng quản, im lặng nhìn mọi người trong Thiên Kim Thai.
Đại tổng quản, Cẩn Tuyên công công.
Toàn bộ con đường hết sức yên tĩnh, không ai dám mở miệng nói chuyỆn, bởi vì Cẩn Tuyên công công còn chưa nói gì.
Đầu tiên là thống lĩnh cấm quân, thượng úy Hổ Bí Lê Trường Thanh dùng thân phận phu xe xuống ngựa, tiếp đó là Ngũ Đại Tổng Quản đích thân ra mặt, hơn nữa dùng nghi thức tiếp khách long trọng nhất để nghênh đón.
Nghi thức như vậy ngoại trừ tế lễ hàng năm ra, chỉ xuất hiện khi nghênh tiếp vị khách tôn quý nhất. Mà toàn bộ Bắc Ly chỉ một vị có tư cách hưởng dụng lễ nghi này.
Lá cờ Thần Điểu Đại Phong trên xe ngựa bay vù vù trong gió, con chim lớn trên lá cờ giương rộng đôi cánh, như lúc nào cũng có thể bay lên.
Đại tổng quản Cẩn Tuyên khoanh tay trong áo, cao giọng nói: “BỆ hạ giá lâm!”
Mọi người trước Thiên Kim Thai lập tức quỳ gối, không ai do dự, ngay cả
thái sư Đổng Chúc và quốc sư Tề Thiên Trần gặp vua không cần quỳ cũng khom gối quỳ xuống.
Đây chính là uy nghiêm của người trong xe ngựa.
Tất cả mọi người đồng thời quỳ xuống ở cửa Thiên Kim Thai: “Cung nghênh bỆ hạ!”
Chỉ một người duy nhất không quỳ.
Hắn vẫn đứng đó, học theo dáng vẻ của Cẩn Tuyên công công, khoanh hai tay trong áo, nhìn về phía Cẩn Tuyên như đang đối lập. Người này, đương nhiên chỉ có thể là Tiêu Sắt.
Những người khác vẫn đang quỳ rạp, vì người trong xe ngựa chưa nói: “Đứng lên đi.”
Sắc mặt Lê Trường Thanh lạnh băng, một trăm Hổ Bí lang tinh nhuỆ cũng im lặng, bốn tổng quản bưng thánh vật hoàng triều không lộ biểu cảm gì, ngay cả đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng coi hành động vượt quyền của Tiêu Sắt như không thấy. Hắn nghiêng người, tránh ánh mắt của Tiêu Sắt.
Rèm xe lại được ng vén lên, nhưng không ai đi từ trong đó ra, chỉ có một giọng nói mỆt mỏi nhẹ nhàng hỏi: “Con về rồi ư?”
Tiêu Sắt gật đầu: “Con về rồi.”
“Trẫm xây một tòa Vĩnh An Vương phủ cho con, chọn ngày mà vào ở đi. Bây giờ con đã là vương gia, phải hiểu quy củ một chút.”
“Vâng.”
“Nghe nói bây giờ con tự xưng là ‘Tiêu Sắt’, vì sao?” “Dễ nghe.”
“Cũng được, con thích là được. Nghe nói, bỆnh của con đã khỏi?” “Đã khỏi.”
“Vậy thì tốt, gần đây thân thể trẫm không được khỏe. Không thể thường xuyên tới gặp con được.”
"Không sao."
“Ừ, về là tốt rồi. Ăn cơm xong chưa?” “Vừa mới tan tiệc.”
“Còn gì ăn không? Trẫm đói.” “Còn một bát cơm đậu phụ.”
“Đưa trẫm nếm thử một bát.”
Tiêu Sắt quay sang nhìn Đồ Nhị Gia. Đồ Nhị Gia do dự một chút, không dám đứng dậy. Quốc sư Tề Thiên Trần đứng lên cười nói: “Không sao, để
ta.”
“Thái sư, không ngờ hôm nay ngài cũng ở đây. Vừa rồi trẫm không nhìn thấy, mau mau đứng lên.”
Đổng thái sư ngẩng đầu đứng lên, ho nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần, một bát cơm đậu phụ bay từ trong Thiên Kim Thai về phía xe ngựa.
Đại tổng quản Cẩn Tuyên bước lên trước một bước, nhưng Minh Đức Đế
trong xe ngựa lại lên tiếng ngăn cản: “Nếu là quốc sư đưa, không cần kiểm tra.”
Đại tổng quản Cẩn Tuyên lập tức lui về, bát cơm đậu phụ đó hạ xuống tay Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế nhận bát cơm, ăn từng miếng một.
Văn võ bá quan trong triều, phú thương trong thiên hạ, hoàng tộc họ Tiêu, ai cũng lẳng lặng quỳ ở đó, nghe Tiêu Sắt và Minh Đức Đế tán gẫu vài lời như trong nhà mình, đợi Minh Đức Đế ăn xong bát cơm đậu phụ kia.
Một lúc lâu sau Minh Đức Đế mới buông cái bát sứ thô to kia xuống, thở
dài: “Trẫm lớn lên trong Thiên Khải từ nhỏ, nhưng cũng nghe Tiểu Cửu nói một số kiến thúc lúc hắn tự do. Tiêu Sắt, có người qua đời ư?”
“Là sư huynh của con.”
Minh Đức Đế im lặng một hồi lâu, cuối cùng khép tấm rèm lại: “Con trưởng thành rồi, trẫm không thể quản giáo con như năm xưa nữa. Con muốn làm gì, cứ làm đi.”
“Vâng.”
“Các vị cũng đứng lên đi. Trẫm không cố tình lạnh nhạt với các vị ái khanh. Có điều đã nhiều năm rồi trẫm không gặp đứa con trai này, không muốn người khác quấy rầy chúng ta. Kính mong các vị ái khanh thông cảm.”
“Chúng thần không dám!” Văn võ bá quan cùng hô lớn. “Đi thôi!” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói.
Cẩn Tuyên công công nhìn Tiêu Sắt một cái, xoay người cao giọng nói: “Khởi giá!”
“Cung tiễn bỆ hạ!” Mọi người ngoài cửa Thiên Kim Thai cao giọng ô.
Vị khách cuối cùng giá lâm, chỉ nói vài câu lẻ tẻ không đau không ngứa không liên quan, nhưng lại thể hiện một sự thật.
Tuy đã bốn năm không nhận được tin, nhưng Thiên Khải thành vẫn là Thiên Khải thành năm xưa, Tiêu Sắt vãn là đưa con cưng duy nhất của Thiên Khải thành!