Đại bất kính.
Trong đầu thượng thư lục bộ lập tức hiện lên suy nghĩ này, trước mặt khách quý như Lan NguyỆt Hầu, Đổng thái sư, Tề Thiên Trần mà bày một chữ ‘điện’ khổng lồ, thậm chí còn mặc Trảm Suy, hát phúng điếu, có thể
nói là cực kỳ bất kính. Thế nhưng bọn họ không dám quát mắng trước mặt mọi người, một là vì họ thật sự quá kinh hãi, khiếp sợ trước sự thật buổi tiệc long trọc này thực chất là một tang lễ; hai là Lan NguyỆt Hầu, Đổng thái sư đều không lộ vẻ mất hứng, còn Tề Thiên Trần... Trảm Suy vốn do Khâm Thiên giám bảo quản, không được Tề Thiên Trần cho phép, Tiêu Sắt tìm đâu ra nhiều Trảm Suy như vậy để mặc?
Có khí phách.
Đây mới là suy nghĩ trong lòng Lan NguyỆt Hầu và Đổng thái sư. Một buổi tiệc long trọng, mời hai vị giám quốc đại nhân, vị công tử có cơ hội thừa kế
của Mộc gia giàu có nhất Thanh Châu. Đây vốn là thời cơ lập uy rất tốt, có thể khống chế lục bộ có thực quyền trong triều và tứ đại phú thương nắm giữ mạch máu kinh tế của Thiên Khải. Mọi người đều đang đợi để đàm phán với Tiêu Sắt. Nhưng Tiêu Sắt không làm vậy, hoặc không muốn làm như vậy. Sau khi thể hiện lá bài tẩy của mình, hắn lại biến buổi tiệc thành tang lễ, để tế lễ vị đại sư huynh giúp hắn về kinh mà mất mạng.
Ngu xuẩn.
Đây là suy nghĩ trong lòng Tiêu Vũ. Vì thứ gọi là tình nghĩa mà buông bỏ lợi ích của bữa tiệc này, theo Tiêu Vũ thấy Tiêu Sắt thật quá ngu xuẩn.
Tiêu Sùng lại thở dài não nề, nói: “Ta không bằng hắn.”
Tử Đồng lau lỆ nơi khóe mi, chớp chớp mắt hỏi Tề Thiên Trần: “Giam chính, bọn họ đang hát gì vậy? Sao con thấy trong lòng đau khổ như thế?”
Tề Thiên Trần chỉ cười hỏi hắn: “Ăn no chưa?” Tử Đồng gật đầu một cái: “No rồi.”
Tề Thiên Trần gõ lên đầu một cái, tuy vẫn nói với Tử Đồng nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía Tiêu Sắt: “Đợi chút đã, còn một món cuối cùng.”
Tiêu Sắt đứng trên đài, Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc cũng đứng trên đài, mười sáu đỆ tử Tuyết NguyỆt thành cũng đứng trên đài.
Tất cả khách khứa đều ngồi dưới đài.
Bữa tiệc bề ngoài hết sức náo nhiệt xôi động, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, hai phe đứng đối diện nhau, như đang đối lập.
Đồ Nhị Gia đột nhiên đứng bật dậy, hắng giọng một cái. Hắn đường đường chủ nhân Thiên Khải thành, là đại nhân vật mà không ai trong Thiên Khải thành
dám coi thường, thế nhưng hôm nay lại là tên chạy việc. Tuy vậy hắn lại chẳng ngại.
Bởi vì có người như thượng thư lục bộ và Xích Vương cảm thấy Tiêu Sắt ngu xuẩn.
Cũng có người giống hắn, cảm thấy kính nể Tiêu Sắt từ trong thâm tâm. Tiêu Sắt hoàn toàn không ngu ngốc, thứ hắn muốn không phải lợi ích, thứ hắn muốn luôn là tấm lòng chân chính.
“Đưa món cuối lên.”
“Món cuối?” Lý Nhược Trọng nhìn đĩa hoa quả trước mặt nói. Khi món hoa quả được đưa lên, bữa tiệc đã kết thúc, sao lại có thêm một món ăn?”
“Món cuối, cơm đậu phụ.”
Lý Nhược Trọng lập tức biến sắc, phẫn nộ quát: “Vô liêm sỉ!” “Cơm đậu phụ là cái gì?” Tử Đồng hỏi: “Nghe có vẻ khó ăn.”
Tề Thiên Trần xoa đầu Tử Đồng: “Ăn đậu phụ được trường sinh, người chết đã đi, người sống còn ở. Phải sống cho tốt.”
Tề Thiên Trần giải thích rất uyển chuyển nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ. Ăn cơm đậu phụ là tập tục mai táng của người miền nam Bắc Ly cùng với Nam Quyết. Sau khi có người chết, người nhà của người mất bày một bàn tiệc đậu phụ, mời những người bạn tới của người mất tới đây dự tiệc.
Trong bữa tiệc đó không có thịt mà chỉ có thức ăn làm từ đậu phụ, trong đó thứ không thể thiếu chính là một bát cơm đậu phụ.
Đám sai vặt của Thiên Kim Thai bưng từng bát cơm đậu phụ ra, một bát cơm đậu phụ hoàn toàn khác với những thứ thức ăn tinh xảo lúc trước, chỉ
dùng một cái bát sứ lớn thô kỆch để đựng, cũng chẳng trang trí đẹp đẽ gì, chỉ là cơm đậu phụ hết sức bình thường.
Dưới đài vẫn còn đưa cơm đậu phụ lên, trên đài các đỆ tử Tuyết NguyỆt thành đã nhận lấy phần của họ, ăn cơm hết sức trang trọng. Bọn họ buông chén đũa, tung người nhảy một cái, chia thành hai hàng đứng chỉnh tề ở
cửa Thiên Kim Thai. Mười sáu đỆ tử.
Mười sáu thanh trường kiếm.
Không ăn xong bát cơm đậu phụ kia là không thể rời khỏi Thiên Kim Thai?
Tiêu Sắt không buồn nhìn ánh mắt khách khứa, chậm rãi ra khỏi Thiên Kim Thai. Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đi theo sau lưng hắn.
Tiêu Sắt ngồi xuống bậc thang, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời thở dài: “Ta nhớ ngày mình gặp đại sư huynh lần đầu, đó cũng là một đêm trăng như vậy.”
Ba người còn lại không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ ngắm vầng trăng trên bầu trời.
Khách khứa trong sảnh, đám người Độc Cô Cô Độc, Cửu Cửu Đạo, Hồ Đản, Ngũ Ngốc Ngốc và Đồ Nhị Gia nhanh chóng ăn hết bát cơm đậu phụ
trong tay, thế nhưng có vẻ bọn họ chẳng hề vội vàng, mà hạ giọng trò chuyỆn với nhau.
Mộc Xuân Phong ngồi cùng bốn vị chưởng quỹ, lắc đầu một cái: “Ở Thanh Châu chúng ta, chủ nhân đã mời tiệc đậu phụ, khách không thể từ chối.
Người chết là lớn nhất, các vị thấy sao?”
Điền Mạc Chi gật đầu: “Không thể không ăn.”
Mộc Xuân Phong nhìn về phía bốn phú hào của Thiên Khải thành: “Các vị thấy sao?”
Bốn vị phú hào không nói gì, chẳng qua đã bưng bát cơm đậu phụ lên.
Tề Thiên Trần nhìn Tử Đồng dùng thìa ăn từng miếng một, hỏi: “Có ngon không?”
Tử Đồng gật đầu: “Ngon lắm, ngon hơn tất cả thức ăn vừa rồi.”
“Ngon đến vậy sao?” Tề Thiên Trần cũng xúc một tìa cho vào miệng, nhai cẩn thận, cuối cùng thở dài: “Đúng là ngon hơn ngự yến mười lăm bình rượu thô tục kia nhiều.”
Những ánh mắt còn lại đều nhìn về phía Đổng thái sư.
Lan NguyỆt Hầu nhận bát cơm đậu phụ, hỏi: “Nếu ta nhớ không lầm, thật ra thái sư là người phía nam?”
“Đúng vậy, ở quê hương ta, sau khi người chết đều sẽ ăn một bát cơm đậu phụ. Đã không ai biết là vì sao, nhưng tập tục này được truyền từ đời này sang đời kia. Khi còn bé không biết thế nào là chết, chỉ cảm thấy mọi người cùng ăn cơm đậu phụ rất náo nhiệt, cũng rất thú vị. Cho tới khi lớn lên mới biết, bình thản nhưng lâu dài, trong bát cơm đậu phụ đó mang đầy đau xót với cố nhân. Thế nhưng từ khi tới Thiên Khải, đã rất nhiều năm không ăn cơm đậu phụ.”
“Cơm như vậy, không nên ăn nhiều.” Lan NguyỆt Hầu lạnh nhạt nió.
Đổng thái sư bưng bát lên, chậm rãi nói: “Chỉ hy vọng sau khi ta chết, cũng có người ăn cơm đậu phụ vì ta.”
Văn võ bá quan trong triều rốt cuộc cũng giơ tay ra. Tiêu Sùng cũng ngồi xuống, ăn từ từ cùng Huyền Đồng.
Chỉ có Tiêu Vũ đẩy bát cơm đậu phụ ra, lạnh lùng nói: “Không ăn.” hắn dẫn Long Tà đi thẳng ra ngoài, mười sáu đỆ tử Tuyết NguyỆt thành không rút kiếm.
Ngoài cửa, bốn chủ nhân thật sự của bữa tiệc đang ngồi đó đợi hắn.
“Lão thất, ta đã đoán ngươi sẽ không ăn bát cơm đậu phụ đó.” Tiêu Sắt không quay đầu lại nói.
Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Đại sư huynh của ngươi chết có liên quan gì tới ta?”
Tiêu Sắt đứng dậy, xoay người lại, ánh mắt lẫm liệt: “Ngươi sẽ biết có liên quan gì tới ngươi sớm thôi!”
Lúc này phía xa bỗng vang lên tiếng vó sắt, mọi người đồng loạt quay đầu. Đã lúc này rồi còn có người tới dự tiệc ư?