Cuối cùng bữa tiệc long trọng này cũng bắt đầu.

Tỳ nữ mặc áo sam dài này trắng bưng từng cái mâm tinh xảo đi qua giữa Thiên Kim Thai.

Nhóm Tú Hoa Cao, nhóm trái cây tươi, nhóm Lũ Kim Hương Dược, nhóm Điêu Hoa Mật Tiên, nhóm Thế Hương Hàm Toan, nhóm Bô Tịch, được các nàng bưng từng mâm một lên, nhanh chóng bày đầy từng bàn.

Tử Đồng cầm đũa gõ món rau được trang trí thành hình bông hoa, tò mò hỏi: “Những món ăn này sao đẹp vậy?”

Tề Thiên Trần đưa đũa gắp một đóa hoa đó lên, cười nói: “Quan tâm nhiều vậy làm gì, cứ ăn là được.”

Tử Đồng buông đũa xuống, hai tay chống cằm: “Con muốn ăn thịt.” “Vậy chờ một chút.” Tề Thiên Trần cũng buông đũa xuống.

Bàn bên cạnh, thượng thư bộ hộ Lý Nhược Trọng nhỏ giọng hỏi thượng thư binh bộ: “Ngươi nói xem bao giờ thì hắn mời chúng ta đi lên?”

Ngô Kinh Thành lắc đầu một cái: “Gấp nỗi gì, phía trước còn có Đổng thái sư và hai vị điện hạ, chúng ta cứ chậm rãi chờ xem.”

Dưới cái nhìn của họ, Tiêu Sắt làm gian lầu trên không kia mang ý nghĩa rất rõ ràng, là để tiếp đó rất nhiều người trong số bọn họ có thể âm thầm trò chuyỆn. Còn bọn họ nói chuyỆn gì, giao dịch gì, sẽ trở thành bí mật lớn nhất trong bữa tiệc lần này.

Thượng thư lục bộ, tứ đại phú thương, Thanh Châu Mộc gia, thái sư

đương triều cùng với dòng họ Tiêu. Ai cũng có tư cách một mình lên gian lầu trên không đó.

Mộc Xuân Phong cười hì hì nhìn bốn vĩ chưởng quỹ: “Các vị từng ăn thức ăn tinh xảo vậy chưa?”

Điền Mạc Chi hừ lạnh nói: “Thu Lư mà công tử vừa đưa tặng đủ ăn tiệc như vậy cả năm.”

Mộc Xuân Phong nghiêm mặt nói: “Ngươi biết cái gì, chờ ta được y thuật từ thần y, lần này kiếm lớn ồi.”

Điền Mạc Chi lắc đầu: “Làm ăn mà bàn tính không tính ra, không coi là làm ăn.”

Mộc Xuân Phong giận tới giậm chân: “Thô tục!” “Đưa rượu!” Đồ nhị gia cao giọng nói.

Rượu lên, cả mười lăm bình rượu và đồ nhắm cùng được tỳ nữ bưng lên.

Thế nhưng ánh mắt mọi người không dừng lại trên các món ăn tinh xảo này... Một cô gái xinh đẹp như hoa đã xuất hiện giữa sảnh từ lúc nào chẳng hay.

Cô mặc quần áo đỏ, nổi trội giữa những tỳ nữ áo trắng. Thế nhưng trên người cô gái này mang theo một loại sắc bén của mỹ nhân, khiến người ta không dám tùy

tiện ơtí gần. Cô nhận bình rượu trong tay một tỳ nữ, nhỏ giọng nói: “Để ta.”

Tỳ nữ nhìn ánh mắt nàng, trong lòng thoáng kinh ngạc, vội vàng đưa tới.

Cô gái cầm bình rượu, duỗi tay một cái, nắm sợi dây dài rủ xuống từ trên gian nhà lầu kia, nhẹ nhảng nhảy lên, thuận thế hạ xuống trong gian nhà lầu. Bình rượu trong tay cô chỉ khẽ lung lay một chút.

Cửu Cửu Đạo nhỏ giọng hỏi: “Thiên Kim Thai của ngươi có cô nương nào vừa giỏi võ công vừa xinh đẹp vậy?”

Đồ nhị gia lắc đầu nói: “Có vài cô nương giỏi võ như vậy, nhưng không ai đẹp đến vậy.”

“Có nguy hiểm không?” Cửu Cửu Đạo sắc mặt lạnh lẽo.

Đồ Nhị Gia giơ tay ấn hắn xuống. “Không sao, với năng lực của bọn họ, nơi này không ai làm tổn thương được tới họ.”

“Ai!” Cô gái kia vừa vén màn che vào trong gian nhà đã bị một mũi thương chặn ngay cổ họng.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt thấy cô gái này, cùng kinh ngạc nói: “Thiên Nữ Nhụy?”

Chính là Thiên Nữ Nhụy từng ra tay giúp đỡ bọn họ trong Mỹ Nhân sơn trang, mật thám của Tuyết NguyỆt thành ở Tam Cố thành, có quan hỆ mập mờ khó nói với đại sư huynh Đường Liên.

“Giam chính, sao lại nhiều món ngon như vậy?” Tử Đồng nhìn từng đĩa thức ăn được bưng lên, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

“Ăn ít một chút. Mỗi món không được ăn tới cái thứ ba.” Tề Thiên Trần buông đũa nói: “Nếu không, tới cuối không ăn được mấy món cực phẩm đâu.”

Đổng thái sư nhìn gian nhà trên không kia, khẽ nâng ly rượu. Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Chắc thái sư đã đoán được.”

Đổng thái sư gật đầu một cái: “Năm xưa hắn như con tuấn mã không cách nào thuần hòa. Vừa nãy thấy hắn,muốn thấy thần sắc của hắn còn tưởng

hắn đã thay đổi, nhưng giờ xem ra, chỉ là con tuấn mã con nay đã trưởng thành mà thôi.”

Lý Nhược Trọng lẩm bẩm: “Sao đến giờ còn không thấy hắn mời ai lên lầu?”

Thượng thư bộ hình Chu Đức sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Mời chúng ta tới chẳng lẽ chỉ để dùng bữa? Trả giá như vậy chẳng phải quá nhiều à?”

Bạch Vương Tiêu Sùng và Xích Vương Tiêu Vũ ngồi chung một bàn.

Tiêu Sùng khẽ thở dài: “Đã nhiều năm rồi chúng ta không ngồi chung một bàn.”

Tiêu Vũ vẫn giữ bộ dáng bất cần đời: “Chúng ta từng ngồi chung bàn à?”

Tiêu Sùng gật đầu: “Có. Khi đó trong các huynh đỆ chỉ có ngươi và lão lục là không cười nhạo ta là tên mù.”

Tiêu Vũ gật đầu: “Ta nhớ rồi. Không biết người trên lầu có nhớ hay không? Nếu nhớ, chẳng phải nên mời chúng ta lên uống một chén à?”

Tiêu Sùng lắc đầu: “Chúng ta giết bằng hữu của hắn. Hắn sẽ không uống rượu với chúng ta.”

Tiêu Vũ thở dài: “Đúng là tính khí trẻ con.”

Trong gian lầu, Thiên Nữ Nhụy ngồi xuống với bọn họ. Sắc mặt cô rất bình tĩnh: “Tiếp theo ngươi sẽ mời ai trong số bọn họ.”

“Không mời một ai.” Tiêu Sắt nâng chén lắc đầu. “Không mời một ai?” Thiên Nữ Nhụy không hiểu.

“Bọn họ cho rằng bữa tiệc này là ta mời tới, sau đó muốn đàm phán với từng người trong số bọn họ, uy hiếp hoặc thu mua bọn họ, cuối cùng được lục bộ và phú thương trong Thiên Khải ủng hộ. Nhưng bọn họ quá coi thường ta.” Tiêu Sắt đặt chén rượu xuống. “Ta mời bọn họ tới chỉ để bọn họ biết, ta đã trở về.

Còn bọn họ có thể chọn đi theo ta, cũng có thể chọn

đối đầu với ta. Ta sẽ không lôi kéo bất cứ ai trong số họ. Bọn họ tự quyết định.”

Thiên Nữ Nhụy cười nhạt: “Ngươi là lục hoàng tử ngông cuồng tự đại, đúng là ngươi có tư cách làm như vậy. Thế nhưng ngươi nên nghĩ xem ai đã trải đường cho ngươi!”

“Ta biết ngươi định nói gì.” Tiêu Sắt đứng dậy: “Đây không phải lúc ta chơi trò uy phong, ta phải thật thận trọng, quý trọng những người trải đường cho ta.”

“ChuyỆn của đại sư huynh, ta sẽ không quên, ngươi yên tâm đi.” Tiêu Sắt đi ra khỏi gian lầu, đứng đó đưa mắt nhìn xuống mọi người.

Mười lăm bình rượu và đồ ăn thức nhắm đã được đưa lên. Kiên nhẫn của mọi người đã mòn, trong sảnh trừ hai vị của Khâm Thiên giám, không ai tới vì ngự yến này.

Uống từ hoàng hôn tới khi trăng lên, bữa tiệc chân chính cũng nên bắt đầu. Tiêu Sắt nâng chén rượu: “Ta tới mời rượu mọi người!”

Toàn trường yên tĩnh.

Mười sáu bộ áo trắng đột nhiên lướt từ trong sảnh ra.

Bên hông họ đeo đao đeo kiếm, mặt mũi đều tuấn tú trẻ trung. Họ tung người lướt từ ngoài rìa sảnh hạ xuống đài cao làm từ ngàn vàng.

Bạch Y Tuyết NguyỆt thành!

Tiêu Sắt đứng trên gian lầu, mười sáu thiếu niên áo trắng đứng trên đài cao làm từ ngàn vàng phía sau.

Tiêu Sắt nâng chén, bọn họ cũng nâng. “Mời mọi người!” Tiêu Sắt hô to.

“Mời mọi người!” Mười sáu người cùng uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play