Một bữa tiệc lớn, hại vị giám quốc quyền thế nhất thiên hạ tham gia, người thừa kế của gia tộc nhiều tiền nhất thiên hạ tới dự, bây giờ ngay cả quốc sư

mà đương kim bỆ sự hết sức tôn kính cũng đến.

Đã bao năm rồi Thiên Khải thành không náo nhiệt như vậy? “Mở tiệc không?” Đồ nhị gia hỏi Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhìn Lan NguyỆt Hầu nói: “Ta muốn chờ thêm một nén nhang nữa.”

“Nửa nén nhang đi.” Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Bọn họ nhanh hơn ngươi tưởng tượng đấy. Hai vương phủ cách đây không xa.”

Tề Thiên Trần dắt tiểu đạo đồng ngồi xuống bên cạnh Đổng thái sư. Đổng thái sư cảm thán: “Không ngờ lại gặp quốc sư ở đây.”

Tề Thiên Trần xoa đầu tiểu đạo đồng: “Ta đã nói rồi mà, là do tên tiểu đồ đỆ này của ta la hét đòi tới nên ta mới tới. Thái sư có tin không?”

“Nói xạo, rõ ràng giam chính cũng thèm ăn mà.” Tiểu đạo đồng tên Tử Đồng bất mãn nói.

Đổng thái sư nhìn tiểu đạo đồng, phát hiện con ngươi của hắn có màu tím thật, khó nén nổi kinh ngạc: “Mắt tím trời sinh, đúng là rất đặc biệt.”

“Đây không chỉ đặc biệt.” Hoa Cẩm đột nhiên nói: “Đây là bỆnh.”

Đổng thái sư kinh ngạc, Tề Thiên Trần lại gật đầu một cái: “Đúng là bỆnh.” Tử Đồng bất mãn lườm Hoa Cẩm một cái: “Ngươi có chữa được không?” “Chữa được.” Hoa Cẩm rung nhẹ tay, ba mũi châm bạc đã xuất hiện trên tay. Tử Đồng vội vã nép mình vào người Tề Thiên Trần.

Thấy quốc sư đến đây, thượng thư lục bộ cùng văn võ bá quan trong triều đều đứng dậy, định tới chào hỏi. Thế nhưng quốc sư Tề Thiên Trần không buồn ngẩng đầu chỉ vung nhẹ cánh tay, những người vừa đứng dậy hoặc đi được vài bước đã lập tức lùi về chỗ cũ.

“Giam chính, ngài làm vậy là không tốt, giọng khách át giọng chủ.” Tử Đồng nhỏ giọng lầm bầm.

Tề Thiên Trần vung nhẹ phất trần: “Được được được.”

Hoa Cẩm thấy Tử Đồng giáo huấn quốc sư trông quá thú vị, không nhịn được bật cười. Tề Thiên Trần cũng cười với cô: “Cô nương có cách chữa cho tiểu đồ đỆ của ta thật à?”

“Đương nhiên có cách.” Hoa Cẩm gật đầu: “Ta từng nghe sư phụ nhắc tới bỆnh này, mắt tím trời sinh, có thể thấy được thứ mà người thường không thấy được, thế nhưng mắt là cửa sổ của tâm hồn, tà khí vào mắt sẽ nhập tâm. Người có mắt tím thường thông minh tuyỆt thế nhưng mạng chẳng được lâu. Sư phụ chữa được, đương nhiên ta cũng chữa được.”

Tề Thiên Trần mỉm cười gật đầu: “Tân đại phu cũng coi như bạn cũ của lão phu, đã nhiều năm rồi không gặp. Dược Vương cốc đã từng một môn tam kiệt, Dược Vương - Tân Bách Thảo, Thần Y - Biển Tố Trần, Quỷ Y - Dạ

Nha, khi đó thanh thế vô lượng. Tới bây giờ tất cả trọng trách đều đặt lên người một cô bé.”

“Có lẽ ta sắp có đồ đỆ rồi.” Hoa Cẩm nhớ tới Thu Lư chứa đầy thảo dược quý, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Tử Đồng nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Giam chính, sao còn chưa đem thức ăn lên?”

Tề Thiên Trần xoa đầu hắn: “Chủ nhân còn đang chờ người!” “Chờ ai?”

“Huynh đỆ của hắn.”

“Ồ, vậy đúng là nên chờ một chút. Được rồi, con không vội.” Tử Đồng cúi đầu.

Lúc này giọng nói cao vút của người hầu Thiên Kim Thai ở cửa lại vang lên. “Khách tới! Bạch Vương điện hạ, đến!”

Bạch Vương Tiêu Sùng đeo vải trắng che mắt, được thư đồng Huyền Đồng đỡ vào, Thiên Kim Thai vốn ồn ào náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh.

Bạch Vương điện hạ không nói gì, vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt như lúc trước. “Khách tới! Xích Vương điện hạ, đến!”

Xích Vương Tiêu Vũ mặc một bộ quần áo hoa mỹ vội vàng chạy vào, dọc đường thấy ai cản là đá văng sang một bên, thấy không vừa mắt là mắng mấy câu, vẫn nguyên vẻ công tử ăn chơi bướng bỉnh lúc trước.

Rốt cuộc hai vị vương gia của Thiên Khải thành đã đến, ngay thời khắc cuối cùng này.

“Bạch Vương điện hạ, Xích Vương điện hạ.” Quan viên lục tục tiến tới thi lễ.

Tiêu Sùng nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã biết, Tiêu Vũ lại mắng thẳng: “Ngươi là quỷ chết đói à? Tới nhanh vậy làm gì? Không chờ bổn vương một chút được à?”

Tiêu Sắt cũng đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt bọn họ. “Nhị ca.” Hắn chắp tay hơi cúi người với Bạch Vương.

“Lão thất!” Hắn đứng thẳng người, có vẻ mất kiên nhẫn gọi Xích Vương. Tiêu Sùng và Tiêu Sùng đều ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười.

Tuy mấy năm rồi chưa gặp, cho dù trong mấy năm đó bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đoạt mạng lẫn nhau. Nhưng dù sao khi còn bé đã lớn lên cùng nhau, dù sao cũng là huynh đỆ ruột thịt.

“Lục đỆ.”

“Lục ca.”

Một bên nói ôn hòa nhưng lạnh lùng, một bên thiếu kiên nhẫn không tình nguyỆn, nhưng cuối cùng hai người bọn họ vẫn đáp lễ.

Ba vị vương gia của Thiên Khải thành, rốt cuộc đã tụ tập.

Bạch có thể định quốc, xích có thể khai cương. Rồng ở nơi dân dã, thiên hạ khó bình an. Trước đây quốc sư từng nói ra châm ngôn hai mươi chữ này, còn

bây giờ nó thực sự thể hiện trước mắt mọi người. Bạch Vương trầm ổn an nhàn, văn thao võ lược, là minh quân có thể định quốc. Xích Vương tính

cách ngỗ ngược, dã tâm khổng lồ, là võ đế có thể khai cương. Nhưng còn một con rồng nơi dân dã, ngày nào hắn còn, rốt cuộc thiên hạ này thuộc về ai vẫn còn chưa biết được. Con rồng nơi dân dã kia, sau chuyỆn hôm nay, ai cũng đoán ra là Tiêu Sắt.

Tử Đồng tò mò quan mọi người xung quanh, hỏi: “Sư phụ, bọn họ nghiêm túc như vậy, đang nghĩ gì thế?”

Tề Thiên Trần nhấp một ngụm trà rồi hạ giọng nói: “Đang nghĩ tới một câu nói nhảm.”

“Ta tưởng các ngươi sẽ không tới.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.

“Trong phủ có chuyỆn gấp cho nên tới chậm mất một chút. Lục đỆ tự do bao năm cuối cùng đã về kinh, hoàng huynh ta sao có thể không đến.”

Bạch Vương vẫn lễ phép quy củ như thường.

“Ngươi nghĩ tên em trai ta đây muốn đến à? Chẳng phải bị ngươi ép à? Đắc ý à? Đừng đắc ý quá sớm.” Xích Vương vẫn nói năng lung tung như trước.

Tiêu Sắt cười nói: “Có muốn đến hay không, tóm lại cũng đã tới. Người tới là khách, ngồi xuống đi.”

“Ngồi cùng bàn với ngươi à?” Xích Vương hỏi.

“Không.” Tiêu Sắt xoay người ngẩng đầu lên. “Chỗ của ta ở đó.” Một cái bàn lớn được người ta chậm rãi hạ từ trên không xuống.

Nói là bàn chẳng bằng nói là một gian lầu trên không. Vô số sợi xích lớn nối liên với gian lầu này. Trên tầng hai của Thiên Kim Thai đột nhiên có rất nhiều nam tử cường tráng xuất hiện. Bọn họ kéo căng những sợi xích kia, từ từ đặt gian lầu trên không được phủ rèm xanh đó xuống. Bốn cô gái tuyỆt sắc đứng bốn góc gian nhà, có người gảy đàn, có người thổi tiêu, có người cầm tỳ bà, có người nâng sáo ngọc.

Khách khứa trong sảnh xôn xao, hóa ra hôm nay vị trí chủ tọa lại như vậy. Bữa tiệc này càng ngày càng thú vị.

Tiêu Sắt tung người nhảy một cái, lướt lên trên đài. Tiếp đó Tư Không Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt, Diệp Nhược Y cũng nhảy lên đứng bên cạnh Tiêu Sắt. Tiêu Sắt quay lại nhìn mọi người bên dưới, ngạo nghễ nói: “Đây là vị

trí của ta.”

Đồ nhị gia đột nhiên đứng dậy, hắn đã nhịn cả một buổi chiều chỉ để nói hai chữ.

"Mở tiệc!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play