Tiêu Sùng ngồi trước đình, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn. Hắn cứ thế ngồi ngây ra tại chỗ, Huyền Đồng hầu hạ bên cạnh, cũng im lặng ngồi đó không nói gì. Ngón tay hắn liên tục gõ lên ghế, không nhanh không chậm.
Mãi một lúc lâu sau, một tiếng bước chân vội vã phá vỡ không gian tĩnh lặng này.
Thất hoàng tử, Tiêu Cảnh Hà.
“Sùng ca, Cẩn Ngọc công công đưa tin tới!” Tiêu Cảnh Hà lớn tiếng hô.
“Nói.” Tiêu Sùng giơ ngón tay lên.
“Hôm nay sau khi tan triều, tổng cộng có mười ba vị đại thần tới Khâm Thiên giám, nhưng đều bị quốc sư chặn ngoài cửa. Chỉ có đại tổng quản Cẩn Tuyên tới là quốc sư chịu gặp. Sau chuyện này Cẩn Tuyên đại tổng quản bí mật tổ chức họp ngũ đại tổng quản. Hóa ra bệ hạ đã bàn bạc với quốc sư, hơn nữa quốc sư thật sự đưa ra ý kiến.” Tiêu Cảnh Hà nói.
“Ý kiến ra sao?” Thần sắc Tiêu Sùng vẫn rất bình tĩnh.
“Hai mươi chữ, nói là ý kiến nhưng tời từ miệng quốc sư càng giống lời khuyên hơn.” Tiêu Cảnh Hà thở dài một cái: “Bạch có thể định quốc, xích có thể khai cương, rồng trong nơi dân dã, thiên hạ khó bình an!”
Huyền Đồng sửng sốt: “Những lời này có lợi hay có hại cho chúng ta?”
“Đương nhiên có lợi rồi!” Tiêu Cảnh Hà vui vẻ nói: “Vị vua khai cương thường là vua khai quốc, quân vương đời sau lấy chuyện định thiên hạ làm gốc. Khai cương chỉ dẫn tới chiến loạn, dân chúng lầm than, đối với một quốc gia trăm hại mà không một lợi!”
“Không phải rồi.” Tiêu Sùng gật nhẹ đầu: “Nam Quyết vẫn nhắm vào Bắc Ly, hoàng đế mới của Nam Quyết Ngô Thanh Hoan mới lên ngôi năm ngoái, hắn là người hiếu võ, trong vòng mười năm hai nước chắc chắn có chiến sự.”
Tiêu Cảnh Hà kinh ngạc: “Vậy những lời này bất lợi với chúng ta?”
“Cũng không phải.” Tiêu Sùng vẫn lắc đầu: “Lời ngươi vừa nói cũng có chút đạo lý, nếu sau khi khai cương không thể định quốc, quốc gia cũng sẽ sụp đổ.”
“Sùng ca, vậy rốt cuộc là có lợi hay có hại?” Tiêu Cảnh Hà bất đắc dĩ nói.
Tiêu Sùng lấy tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày tổ chức Anh Hùng Yến?”
“Đúng vậy. Đường môn và Ám Hà đã lên đường từ sớm, thành hay bại đều do hôm nay.”
Tiêu Sùng xoa đầu lẩm bẩm: “Rồng ẩn nơi dân dã, thiên hạ khó bình an.”
“Bạch có thể định quốc, xích có thể khai cương, rồng trong nơi dân dã, thiên hạ khó bình an!” Một thiếu niên dáng vẻ yếu ớt vừa kéo cây cung lớn vừa nói: “Quốc sư chỉ nói hai mươi chữ này?”
Thiếu niên để râu sau lưng hắn đáp: “Theo lời Cẩn Ngôn công công truyền lại, đúng là chỉ có hai mươi chữ này.”
Nơi này đương nhiên là phủ Xích Vương.
Xích Vương Tiêu Vũ buông tay, một mũi tên xé gió bay tới, chớp mắt đã xuyên qua hồng tâm. Hắn đặt cung tên xuống cười nói: “Tên Cẩn Ngôn kia lúc thường luôn ra vẻ ngoan ngoãn, thực ra bụng đầy ý xấu. Lời mà hắn nói, Long Tà ngươi cần lưu ý, có giấu một câu cũng rất bình thường.”
“Thuộc hạ hiểu.” Long Tà gật đầu.
“Có điều chuyện lập người kế vị lần này là việc lớn, có cho hắn cũng không dám nói bừa. Long Tà. Ngươi nói thử xem mười sáu chữ này nên giải thích ra sao?”
“Tám chữ trước rất dễ hiểu, Bạch Vương Tiêu Sùng là vị vua giữ nước, có lẽ do tính cách hắn trầm ổn, làm việc cẩn thận. Xích Vương ngài lại là vua mở mang biên cương, chứng tỏ ngài vũ dũng đáng khen. Sau này đối đầu với Nam Quyết cần có vương gia như ngài làm hoàng đế suất lĩnh. Nhưng mười chữ sau lại là biến số, mười chữ sau...” Long Tà cau mày.
“Giống như là mười chữ trước nói cũng bằng không?” Tiêu Vũ cười nói.
Long Tà cúi đầu: “Đúng vậy.”
“Không có mười chữ trước thì mười chữ sau cũng là vô ích.” Tiêu Vũ nhún vai: “Đây là tác phong của quốc sư Tề Thiên Trần. Hắn sẽ không đưa ra câu trả lời xác định, chỉ để chính ngươi suy nghĩ. Cho nên mấy lời này không nghĩa lý gì với chúng ta, chỉ có thể xem phụ hoàng, xem ông ấy tính sao.”
“Vương gia cảm thấy bệ hạ sẽ nghĩ sao?” Long Tà hỏi.
“Phụ hoàng không thích quân ngũ, lời này không có lợi cho ta. Ngươi cứ nhìn Lang Gia Vương đầy rẫy quân công, cuối cùng lại sa sút tới kết cục như vậy. Nhưng ngươi nói xem, vị vua định quốc, một người mù lấy gì ra mà định quốc?” Tiêu Vũ cười lạnh: “Phụ hoàng không phải người mạo hiểm, trừ phi ta chết nếu không vị trí hoàng đế không tới phiên Tiêu Sùng. Đúng rồi, nghe nói Lan Nguyệt Hầu một mình cưỡi ngựa rời thành?”
“Đúng vậy, ngay sau khi bệ hạ về kinh.” Nghe nói là ra ngoài làm việc cho bệ hạ.” Long Tà đáp.
“Kim Y Lan Nguyệt Hầu, cũng coi như một vị đại nhân trong Thiên Khải. Phải nghĩ cách lôi kéo hắn.” Tiêu Vũ cau mày.
“Tháng trước đưa châu báu tới, đều nhận.” Long Tà nói.
“Nhưng ta nghe nói Tiêu Sùng đưa tranh chữ tới, hắn cũng nhận hết?” Tiêu Vũ hỏi.
“Vâng.” Long Tà đáp.
Tiêu Vũ lắc đầu: “Người như vậy là đáng sợ nhất, phải tìm điểm yếu của hắn mới được. Ngươi bảo Nham Sâm đi điều tra hắn một chút. Đúng rồi, Nham Sâm đâu? Mấy hôm rồi không thấy hắn.”
“Mấy hôm trước Nham Sâm nhận được thư của Bách Hiểu đường, hôm nay ngồi trong phòng cả ngày, không biết đang nghĩ gì...” Long Tà do dự một chút rồi nói.
“Bách Hiểu đường? Ai nhắn cho hắn?” Tiêu Vũ kinh ngạc.
“Nghe nói là đường chủ Bách Hiểu đường.” Long Tà cúi đầu.
“Cơ Nhược Phong? Hắn còn sống à? Sao bảo chết lâu rồi mà?” Tiêu Vũ kinh hãi: “Dẫn ta tới gặp Nham Sâm!”
Khâm Thiên giám.
Tinh Nguyệt các.
Tề Thiên Trần vẫn ngồi đó, nhìn lên bầu trời. Hôm nay sắc trời dần u ám, trên trời chỉ có vài ngôi sao lờ mờ. Hắn khẽ thở dài, lại nhấp một ngụm trà. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Tề Thiên Trần không quay đầu lại hỏi: “Sư đệ?”
Đó là một đạo sĩ rất trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ như công tử thế gia. Hắn cúi đầu: “Sư huynh uống trà ngắm sao tại đây nhưng lại làm khó chúng ta rồi. Trưa hôm nay đã cản mười ba vị khách quý, nhưng sau giờ ngọ sư huynh lại gặp Cẩn Tuyên công công, mấy chục đại thần trong triều lại tới. E rằng sau hôm nay Khâm Thiên giám chúng ta sẽ đắc tội với toàn bộ triều đình.”
“Ha ha ha. Nếu bọn họ không gặp được ta, có thể tới gặp đại tổng quản.” Tề Thiên Trần cười nói: “Dù sao những lời nên nói ta đều đã nói cho hắn.”
“Bọn họ cũng muốn, nhưng phủ của đại tổng quản đâu phải ai cũng tới bái kiến được. Có điều Cẩn Tuyên đại tổng quản mà biết, bốn vị tổng quản khác cũng sẽ biết. Mà nếu họ biết, ít nhất hai vị vương gia quan tâm tới chuyện này nhất cũng sẽ biết.” Đây chính là mục đích của sư huynh phải không?” Đạo sĩ trẻ tuổi kia đi tới bên cạnh Tề Thiên Trần.
“Đúng vậy, nếu bọn họ muốn biết thì nói bừa hai mươi chữ ấy cho bọn họ nghe.” Tề Thiên Trần lạnh nhạt nói.
“Nói bừa?” Đạo sĩ trẻ tuổi kinh ngạc.
“Nói bừa.” Tề Thiên Trần cười một tiếng: “Định quốc gì chứ, khai cương gì chứ, chân long chỉ có một, thiên tử cũng chỉ có một. Kẻ thắng đứng trên đài cao, người thua quỳ dưới đài, máu chảy thành sông. Từng đời nối tiếp nhau, từng triều đại tiếp nối, sao trời biến đổi ngày đêm, triều đại lần lượt thay đổi. Chỉ có một chuyện chưa từng đổi thay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT