Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Thiên Khải, Khâm Thiên giám,Tề Thiên Trần.

Quốc sư mặc đạo bào màu trắng phất phơ trong làn gió, râu tóc bạc trắng nhưng ánh mắt trong veo như thiếu niên, tay cầm phất trần đứng trên đỉnh các ngẩn người ngắm bầu trời.

Rất nhiều ngày đêm trong quá khứ hắn luôn nhìn bầu trời như vậy, ngắm trăng sao chuyển động, xem xét quá khứ tương lai của thiên hạ. Bói toán chuyện đại sự hung cát của quốc gia, đây vốn là nhiệm vụ của Khâm Thiên giám, nhưng có ba việc Tề Thiên Trần không quản tới. Một, không tính chiến sự, cái gọi là chiến sự đều là đại hung, không cần phải tính. Hai, không cầu trường sinh, cái gọi là trường sinh đều là ma đạo, không thể cầu. Ba, không bàn chuyện triều chính, cái gọi là triều chính cũng là âm mưu quỷ kế, làm hỏng việc tu hành. Chuyện này hoàn toàn khác với thứ mà đế vương yêu cầu, nhưng Minh Đức Đế lại vui vẻ tiếp nhận. Theo những người từng may mắn gặp được quốc sư thuật lại, không ai có thể từ chối yêu cầu của quốc sư.

Bởi vì một phàm nhân làm sao trái lời tiên nhân?

“Giam chính.” Một giọng nói khẽ gọi hắn.

Tề Thiên Trần khôi phục tinh thần, quay đầu nhìn lại, thấy là tiểu đạo đồng vừa vào Khâm Thiên giám, bèn hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Đại tổng quản Cẩn Tuyên công công cầu kiến.” Đạo đồng cung kính đáp.

“Là khách quý rồi, mời.” Tề Thiên Trần cười nói.

“Có cần gặp mặt trong Thanh Vân điện không?” Đạo đồng hỏi.

Tề Thiên Trần lắc đầu: “Mời đại tổng quản vào Tinh Nguyệt các.”

“Nơi này ư?” Đạo đồng ngạc nhiên hỏi. Tinh Nguyệt các là cấm địa của Khâm Thiên giám, người bình thường không thể bước vào. Nhưng quốc sư đã nói vậy, hắn cũng đáp lời, lập tức đi xuống.

Không bao lâu sau, Cẩn Tuyên công công mặc áo quan màu tím, mái tóc bạc trắng theo đạo đồng đi lên. Cẩn Tuyên công công và Tề Thiên Trần được gọi là hai đại cao thủ bên cạnh thiên tử, nhưng do ba quy tắc ba điều không quản của Tề Thiên Trần, hai người lại không mấy khi tiếp xúc.

“Đại tổng quản.” Tề Thiên Trần quay lại, cúi người hành lễ.

“Quốc sư.” Cẩn Tuyên công công vội vàng đáp lễ.

“Hôm nay đại tổng quản lại tới chỗ lão đạo làm khách, đúng là hiếm thấy.” Tề Thiên Trần ngồi xuống ghế đá, rót một chén trà cho Cẩn Tuyên công công, nói: “Mời.”

Cẩn Tuyên công công tiến tới ngồi xuống, cười nói: “Trong triều bao quan lớn hiển hách muốn gặp quốc sư mà không được, Cẩn Tuyên công công cũng sợ bị đóng cửa không gặp, mất mặt, cho nên mãi không dám tới.”

“Đại tổng quản nói đùa rồi.” Tề Thiên Trần nhấp một ngụm trà.

“Nơi này là Tinh Nguyệt các của Khâm Thiên giám à? Nghe nói các đời giam chính đều ở đây xem tinh tượng, tính toán chuyện đại sự trong thiên hạ. Thật không ngờ giữa ban ngày giam chính cũng ngồi tại đây.” Cẩn Tuyên công công nói.

“Sao trên trời không vì ngày đêm thay đổi mà biến mất. Ban ngày người thường không thấy được ánh sao trên trời là do ánh nắng chặn ánh sáng yếu ớt của chúng lại. Nhưng thực ra chúng vẫn ở nguyên tại chỗ, ngày qua ngày không ngừng vận chuyển, thay đổi.” Tề Thiên Trần ngửa đầu lên nói.

“Quốc sư nhìn được những gì?” Cẩn Tuyên công công hỏi.

“Ngày mai sẽ có mưa.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói.

Cẩn Tuyên công công kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi à?”

“Sau đó sẽ tiếp tục mưa, gió tây thổi về.” Tề Thiên Trần tiếp tục nói.

“Hả?” Cẩn Tuyên công công chờ một lúc lâu, Tề Thiên Trần vẫn không nói gì thêm. “Không còn gì nữa à?”

“Ba ngày sau trời quang, nhưng không dám chắc.” Tề Thiên Trần lẩm bẩm.

“Quốc sư.” Cẩn Tuyên công công đột nhiên bật cười: “Ngày thường vẫn cho rằng quốc sư là người nghiêm túc thận trọng, không ngờ lại có lúc nhàn nhã bông đùa như vậy.”

“Lão đạo không nói đùa.” Tề Thiên Trần nghiêm trang: “Ngươi không tin lời ta?”

“Cẩn Tuyên đương nhiên tin rồi, nhưng quốc sư biết mà. Cẩn Tuyên không hỏi thời tiết ngày mai.” Cẩn Tuyên lắc đầu: “Ta muốn hỏi vương triều ngày mai.”

“Vương triều ngày mai, đó là thiên đạo. Thiên đạo không thể nói bừa.” Tề Thiên Trần lắc đầu.

“Vì sao?” Cẩn Tuyên nhấp một ngụm trà.

“Vì khi ngươi biết thiên đạo, nó cũng bắt đầu thay đổi. Cho nên thiên đạo vĩnh viễn chỉ là khả năng chứ không phải câu trả lời xác định. Nhưng thế nhân lại chỉ muốn nghe một đáp án. Vì vậy thiên đạo mà đại tổng quản muốn hỏi vốn không tồn tại.” Tề Thiên Trần quay đầu lại nhìn Cẩn Tuyên: “Đại tổng quản, có thể nói rõ ý định của mình rồi.”

Cẩn Tuyên thở dài: “Ta nghe nói năm ngày trước khi bệ hạ trở về đã tới Khâm Thiên giám trước tiên?”

“Đầu tiên là tới phủ Bạch Vương, tiếp đó tới phủ Xích Vương, thứ ba mới là Khâm Thiên giám của ta.” Tề Thiên Trần nói.

“Nhưng bệ hạ đợi trong Khâm Thiên giám hai canh giờ. Hơn nữa ta nghe nói khi bệ hạ vào Khâm Thiên giám, Kim Y Lan Nguyệt Hầu cũng rời thành.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.

“Đúng vậy, nhưng đại tổng quản, cài lắm câu hỏi làm nền quá.” Tề Thiên Trần cười nói.

“Vậy Cẩn Tuyên không vòng vo nữa. Hôm nay trong triều xảy ra chuyện lớn, bệ hạ đột nhiên tuyên bố muốn lập người kế vị.” Cẩn Tuyên công công liếc mắt nhìn Tề Thiên Trần. “Chẳng hay quốc sư có nghe nói không?”

“Cũng mới nghe được thôi. Có điều, hôm nay trước khi đại tổng quản tới có mười ba vị khách cũng cầu kiến, chắc cũng do chuyện này.” Tề Thiên Trần lại từ từ rót một chén trà.

“Dựa theo luật lệ Bắc Ly, việc truyền ngôi sẽ chia làm hai cuộn sách. Một giao cho ngũ đại tổng quản, danh nghĩa là thánh ý. Một giao cho Khâm Thiên giám, dưới danh thiên đạo. Khi tên trên hai cuộn sách tương xứng, vị trí người kế vị mới được thừa nhận. Nhưng tuy thánh thượng nói muốn lập người kế vị nhưng Cẩn Tuyên không nhận được bất cứ cuộn sách nào, trong lòng thấy hơi bất an cho nên mạo muội tới cầu kiến quốc sư, chẳng hay quốc sư có nhận được cuộn sách đó không?” Cẩn Tuyên công công cẩn thận từng chút một hỏi.

“Chưa từng.” Tề Thiên Trần đáp rất thẳng thắn.

“Vậy chẳng hay đã từng hỏi quốc sư chưa?” Cẩn Tuyên công công lại hỏi.

“Đã hỏi.” Tề Thiên Trần không nói nhiều.

“Quốc sư có thể trả lời ta không?” Cẩn Tuyên công công trầm giọng nói.

“Vừa rồi lão đạo đã nói, thiên đạo chỉ là một khả năng. Lão đạo chỉ có thể nói ý kiến của mình, người quyết định thực sự vẫn là thánh thượng.” Tề Thiên Trần lại nhấp một ngụm trà. “Đại tổng quản khác với lão đạo. Đại tổng quản đứng trong triều đã lâu, nhiều lúc không thể làm theo ý mình. Thánh thượng đột nhiên tuyên bố lập người kế vị, chắc chắn trong lòng đại tổng quản sẽ thấy bất an. Lão đạo cũng chẳng keo kiệt, ta sẽ thuật lại những lời đã nói với thánh thượng cho ngươi.”

Cẩn Tuyên công công vui mừng nói: “Đa tạ quốc sư!”

“Bạch có thể định quốc, xích có thể khai cương, rồng trong nơi dân dã, thiên hạ khó bình an.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói.

Cẩn Tuyên công công trầm tư một hồi, gật đầu một cái: “Cẩn Tuyên xin ghi nhớ.”

Hai người đột nhiên im lặng ngồi trên Tinh Nguyệt các lặng lẽ uống từng chén trà một, thi thoảng nói vài lời cũng chỉ là vài chuyện không quá quan trọng, bất tri bất giác đã qua hơn nửa canh giờ. Cẩn Tuyên công công đặt chén trà xuống, đứng dậy cáo từ Tề Thiên Trần. Khi hắn xoay người đi, Tề Thiên Trần lại nhẹ giọng gọi về: “Đại tổng quản.”

“Quốc sư còn chuyện gì muốn nhắc nhở Cẩn Tuyên?” Cẩn Tuyên công công hỏi.

“Trong lòng đại tổng quản có suy nghĩ, lão đạo biết, thân trong triều đình mấy ai giữ được mình? Nhưng, có một việc đại tổng quản nhất định phải biết.” Tề Thiên Trần nghiêm mặt nói.

Cẩn Tuyên công công thầm căng thẳng, vội vàng nói: “Quốc sư xin cứ nói.”

“Ngày mai có mưa to, ra ngoài nhớ mang dù. Lão đạo không lừa ngài đâu.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói.

Cẩn Tuyên công công lại không mỉm cười, thần sắc vẫn cung kính: “Cẩn Tuyên xin ghi nhớ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play