Thương Triêu Tông ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nói:

"Đốt nhà giết người cướp của, gian nữ, không chuyện ác nào không làm mà xứng tự xưng là hảo hán? Kéo xuống dưới lăng trì xử tử! Các đầu mục giặc cướp khác cũng chặt đầu!”

Đồ Minh Quảng quát to:

“Thương Triêu Tông, có dám đại chiến với gia gia...!”

Đồ Minh Quảng chưa dứt lời đã bị mặt đao của Trảm Mã đao đập vào miệng đánh bể răng, miệng mũi tuôn máu, hoa mắt, ú ớ hết nói nhiều, gã bị kéo xuống.

Đám đầu mục gào thê lương bị kéo đi:

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng...!”

Sau đó vang từng tiếng kêu rên, mùi vị lăng trì không dễ chịu.

Thương Triêu Tông quay đầu ra lệnh cho Sử Tân Mậu:

“Bộ của ngươi lập tức truy kích tiếp đi!”

Sử Tân Mậu chắp tay lĩnh mệnh:

"Lĩnh mệnh!"

Sử Tân Mậu mang theo bộ đội của mình nhanh chóng rời đi, giao mấy chục vạn tù binh cho Thương Triêu Tông quản lý.

Nửa ngày sau, mấy đường người ngựa bình định lục tục đuổi tới. Trừ bộ của Sử Tân Mậu ra Thương Triêu Tông thêm hai bộ tiếp tục đuổi theo, những người khác họp bàn cách xử trí tù binh, ý kiến khác nhau.

Điều họ lo lắng giống như Sử Tân Mậu, ý của Thương Triêu Tông là đều là bách tính vô tội vì muốn sống, không truy cứu trách nhiệm thả đi hết. Nơi bị lửa chiến thổi quét đang cần người để phục hồi sức sống.

Ca Miểu Thủy không đồng ý, đối với triều đình thì đây là loạn dân, lỡ bọn họ lại tạo phản thì sao?

Nhưng kêu giết hết thì Ca Miểu Thủy không dám đề nghị, không ai gánh nổi cái tiếng đồ sát mấy chục vạn loạn dân.

Trong núi, một con kim sí sà xuống, Quản Phương Nghi lấy thư ra đi hướng Ngưu Hữu Đạo yên lặng dưới cây.

Quản Phương Nghi đến gần huơ lá thư, kêu lên:

“Khỉ mặt đỏ gửi thư đến này.”

Ngưu Hữu Đạo nhận thư xem, bên trong ghi chữ chỉ có hắn và Viên Cương mới hiểu. Ngưu Hữu Đạo xem kỹ nội dung rồi chậm rãi vò nát, mắt lấp lóe ra chiều đăm chiêu.

Quản Phương Nghi biết mỗi khi thấy mật thư có chữ này tất nhiên có chuyện quan trọng khẩn cấp.

Quản Phương Nghi hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Hai tay Ngưu Hữu Đạo vịn kiếm cắm trước mặt, khẽ thở dài:

“Giết Thi Thăng đã xảy ra chuyện, Tiêu Dao cung muốn xuống tay với vương gia.”

Quản Phương Nghi lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

“Sao ngươi biết Tiêu Dao cung muốn xuống tay với vương gia? Không lẽ ngươi có tai mắt trong Tiêu Dao cung?”

Ngưu Hữu Đạo không dễ tiết lộ sự thật nguồn tin tức ra ngoài:

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là Tiêu Dao cung có nắm chắc bình định tiếp theo có dùng vương gia hay không đều chẳng sao, nên muốn tính sổ với vương gia.”

Quản Phương Nghi đảo tròng mắt nói:

“Nam châu có mấy chục vạn người ngựa, Tiêu Dao cung dám xằng bậy?"

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Không phải xằng bậy, bắt giặc thì bắt vua trước, chuẩn bị khống chế giải vương gia đi trước, bên kia muốn làm ta không kịp trở tay!”

Quản Phương Nghi khó hiểu hỏi:

“Cho ngươi không kịp rút tay?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Ta không ở bên cạnh vương gia, luôn không lộ mặt khiến người không nhìn thấu. Long Hưu cho rằng ta sẽ nghĩ cách ứng đối việc vương gia giết Thi Thăng, đúng là ta đang suy nghĩ cách. Vương gia ngang nhiên giết trưởng lão của Tiêu Dao cung làm Tiêu Dao cung mất hết mặt mũi, chưởng môn Long Hưu không thể khoanh tay ngồi xem, nhưng sợ phiền phức đến trước mắt, chờ chuyện đã định mới ra tay thì sẽ bị ta ngăn cản nên dứt khoát ra tay vào lúc này. Chiêu này cao minh, làm ta không kịp trở tay. Ta không ngờ vào then ncthố bình định mà họ làm được chuyện đột nhiên đụng trận đổi soái.”

Biểu tình Quản Phương Nghi quái dị giễu cợt:

“Nghe ý ngươi nói thì Long Hưu hơi kiêng kị ngươi? Đạo gia của chúng ta thật không khiêm tốn.”

Ngưu Hữu Đạo biết nói sao đây, thực lực hai bên không thể so sánh, hắn không cho rằng Long Hưu có lý do gì sợ mình. Nhưng trong thư Cao Kiến Thành nói như vậy, Long Hưu bảo Ngưu Hữu Đạo là biến cố không thể đo lường nhất. Bên triều đình đồng ý, Thương Vĩnh Trung và Tiêu Dao cung hợp tác, Cao Kiến Thành đã làm rõ mưu đồ của họ nên đưa tin tức cẩn thận đến cho bên ta sớm chuẩn bị.

Không thấy Ngưu Hữu Đạo đáp lại, Quản Phương Nghi hỏi:

"Làm thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo ngẫm nghĩ nói:

“Bắt Thương Triêu Tông buộc ta lộ mặt, phỏng chừng tiếp theo là tìm ta dàn xếp bên Nam châu, một khi Nam châu không có gì khác lạ sẽ là giờ chết của vương gia.”

Quản Phương Nghi khẽ thở dài:

“Ài, vương gia này... may mắn ngươi biết tin trước, mau thông báo vương gia thoát thân đi."

Ngưu Hữu Đạo đồng ý, ngay suy nghĩ đầu tiên hắn đã muốn làm vậy. Nhưng ngẫm lại nếu làm như thế thì Cao Kiến Thành sẽ bị lộ. Vị trí của Cao Kiến Thành bằng trăm vạn hùng bình, không thể dễ dàng xảy ra sơ sẩy gì được, hắn phải tìm cách bảo vệ không để chút điểm đáng ngờ nào rơi trên người Cao Kiến Thành.

Ngưu Hữu Đạo ngẫm nghĩ một lúc, hỏi:

“Bên kia còn đang tranh chấp việc mấy chục vạn tù binh?”

Quản Phương Nghi gật đầu nói:

“Tin bên Công Tôn Bố nói vậy/”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói:

“Vừa lúc lấy cớ, truyền tin cho vương gia, nói việc bình định tiếp tục để vương gia chủ trì, kêu Mông Sơn Minh dẫn mười vạn thiết kỵ rút về. Bảo vương gia nhanh chóng quyết định chuyện tù binh, do Mông Sơn Minh chỉ huy mười vạn thiết kỵ áp giải mấy chục vạn tù binh về nơi chiến loạn lúc trước dàn xếp, đa số người Đại Thiền sơn đi theo Mông Sơn Minh rút lui. Nói với vương gia và Mông soái đây là quyết định của vương gia, không thể để người khác biết đây là ý của ta.”

Quản Phương Nghi nghi ngờ hỏi:

“Cái này... bây giờ mà giảm lực lượng hộ vệ bên cạnh vương gia thì chẳng phải là càng dễ khiến vương gia gặp nạn sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Chuyện hắn làm ra thì phải tự gánh vác phiêu lưu, không thể toàn do người khác gánh. Mấy năm nay hắn sống quá thuận lợi, nên chịu khổ chút. Phải điều Mông Sơn Minh đi nếu không Mông Sơn Minh sẽ không chịu ngồi xem hắn gặp nạn, ta không muốn vị lão soái này ngã dưới loại âm mưu này, phải bảo đảm sự an toàn của Mông Sơn Minh trước hết.”

Quản Phương Nghi không hiểu tại sao Ngưu Hữu Đạo làm như vậy, sốt ruột nói:

“Đạo gia, hoàn toàn có thể để Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh nhanh chóng rút lui ngay lúc này!”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lạnh lẽo lườm một cái, giọng nói không cho phép bàn lùi:

“Mau! Đi làm ngay!”

Quản Phương Nghi thở dài, không hiểu Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ cái gì, nhưng biết hắn quyết định như vậy tất nhiên có nguyên nhân, đành xoay người đi chấp hành.

Quản Phương Nghi bắt con kim sí thả bay đi, vòng về hỏi:

“Không thông báo cho Hoàng Liệt sao?’

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Bà yên tâm, lực lượng chủ yếu rút lui, đối mặt Tiêu Dao cung làm khó dễ Hoàng Liệt sẽ không liều mạng vì vương gia mà sẽ ngoan ngoãn rút lui, không cần dặn dò. Dặn dò càng nhiều người càng dễ để lộ tin tức.”

Nơi đại quân tập kết, một con kim sí sà xuống, không lâu sau Công Tôn Bố vội vàng vào chủ trướng. Công Tôn Bố thấy Thương Triêu Tông đang cùng một đám tướng lĩnh thảo luận kế hoạch bình định bước tiếp theo nên đứng một bên chờ. Thương Triêu Tông nhìn sang, Công Tôn Bố nháy mắt ra hiệu.

Thương Triêu Tông thầm hiểu, biết là bên Ngưu Hữu Đạo có chỉ thị mới, nhanh chóng chấm dứt kế hoạch kêu mọi người đi.

Công Tôn Bố dâng lên tin tức bên Ngưu Hữu Đạo.

Thương Triêu Tông đọc thư xong ra vẻ khó hiểu, trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi gật đầu nói:

“Hồi âm rằng sẽ làm ngay.”

Công Tôn Bố chắp tay, xoay người rời đi.

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn hỏi:

“Đạo gia có dặn dò gì sao?”

Thương Triêu Tông lại gần đưa mật thư cho Mông Sơn Minh.

Mông Sơn Minh xem xong giật mình kêu lên:

“Lúc này mà kêu lực lượng bên cạnh vương gia rút lui?”

Thương Triêu Tông hơi do dự sau đó chậm rãi nói:

“Đạo gia sẽ không làm chuyện không lý do, lúc này làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân gì.”

Mông Sơn Minh cau mày, ông hiểu đạo lý đó nhưng cảm thấy làm như vậy dễ đẩy vương gia vào cảnh hiểm, mỗi tội không làm rõ được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo nên đành im lặng.

Thương Triêu Tông quay đầu quát:

“Mời Hoàng chưởng môn đến!”

Lính truyền lệnh đứng bên ngoài lên tiếng:

“Rõ!”

Chốc lát sau Hoàng Liệt dẫn mấy trưởng lão bước nhanh đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play