“Trước mắt sợ bọn họ mỗi người tự chiến, cần có người ở giữa phối hợp. Thân phận hay địa vị của vương gia đều là nhân tuyển thích hợp nhất, ta đã đánh tiếng với bên Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên ròi.”

Thương Vĩnh Trung đã hiểu, không phải kêu mình đi hiệu lệnh năm đường chư hầu mà là đi phối hợp người ta.

Nhưng Thương Vĩnh Trung vẫn không dám đồng ý ngay, do dự hỏi:

"Cung chủ chuẩn bị xử trí Thương Triêu Tông thế nào?”

Long Hưu nói:

“Trưởng lão của Tiêu Dao cung không thể chết vô ích, bản cung phải cho toàn Tiêu Dao cung một lời giải thích. Đại quân phía đông đã điều động người Tiêu Dao cung chạy tới, sẽ tùy thời bắt Thương Triêu Tông áp vào kinh thành giao cho bệ hạ xử trí!"

Thương Vĩnh Trung nhắc nhở nói:

“Bên người Thương Triêu Tông có mười vạn thiết kỵ, một khi làm khó dễ..."

Long Hưu phất tay ngắt lời:

“Chuyện đó không cần vương gia lo, bên ta sẽ làm ổn thỏa, không gây rắc rối cho vương gia tiếp nhận. Bây giờ chỉ hỏi vương gia có đồng ý không?”

Thương Vĩnh Trung lập tức chắp tay nói:

"Cung chủ đã dặn thì sao dám không tuân lời."

Long Hưu chỉ điểm:

“Đụng trận đổi tướng là điều kỵ nhất binh gia, sợ là có người phản đối. Người trong triều thì vương gia tìm cách dàn xếp, cái khác bên ta phối hợp vương gia.”

Thương Vĩnh Trung đồng ý:

“Tốt, đã hiểu.”

Hai người chia tay, Thương Vĩnh Trung đi ngay đến trung xu yếu địa, tìm đến Đại Tư Không Đồng Mạch và Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành, nói rõ ý của mình, hy vọng hai người hỗ trợ phối hợp. Chỉ cần có hai vị này giúp thì trong triều sẽ không có ai chê trách.

Đồng Mạch, Cao Kiến Thành không bài xích gì, đều là người hiểu ý của Thương Kiến Hùng, nếu Long Hưu đã lên tiếng thì càng dễ xử.

Ba vị cùng cầu kiến Thương Kiến Hùng.

Thương Vĩnh Trung không giấu Thương Kiến Hùng, biết trong hoàng cung này gặp gỡ Long Hưu thì không cách nào qua mắt Thương Kiến Hùng được, thành thật kể hết ra.

Không có gì ngoài ý muốn, thế bình định của Thương Triêu Tông tạo thành ảnh hưởng làm Thương Kiến Hùng như mắc cục nghẹn.

Nhưng Thương Kiến Hùng rất cẩn thận, không lỗ mãng hạ chỉ mà đưa ý chỉ cho Thương Vĩnh Trung trước, với điều kiện là Tiêu Dao cung có thể dàn xếp sự việc, xác nhận không có rắc rối gì thì ý chỉ thay soái mới công khai. Nếu để chiến sự có trục trặc gì thì hoàng đế hạ ý chỉ sẽ bị xem là hôn quân.

Tốc độ phản quân nước Yến tan tác hoặc nên nói là tốc độ bình định của người ngựa nước Yến làm các phương thế lực trong thiên hạ ngạc nhiên.

Người ngựa Ngô Công Lĩnh một đường đột kích hướng đông, dẫn dắt hầu như là người ngựa bản bộ Thương châu, đều là người có kinh nghiệm sa trường, châu phủ dọc đường họ đi qua khó đỡ nổi thế trùng kích đành né mũi nhọn, thay chiêu dây dưa. Nhưng Ngô Công Lĩnh không dằng dai với họ, nhanh chóng rời đi.

Bình Định đại quân rượt theo sau thì Ngô Công Lĩnh đã tập kết năm mươi vạn người ngựa đoạn hậu, mệnh tướng lĩnh mới được đề bạt làm thống soái.

Tướng lĩnh mới được đề bạt tên là Đồ Minh Quảng, vốn là trùm du côn, khi nổi lên phản loạn thì tụ tập một đám lưu dân giặc cỏ, thời kỳ đỉnh cao kêu gọi nhau tập hợp hơn mười vạn người. Sau đó thấy phản quân Thương châu liên tục đánh cho triều đình thua tan tác, Đồ Minh Quảng sợ hãi đầu phục Ngô Công Lĩnh, đi theo công thành lược đất, giết người cướp của, hiếp nữ, nốc rượu nhai thịt, sống rất sảng khoái.

Nhưng hạng du côn phố phường về năng lực hay kiến thức đều không đấu lại Ngô Công Lĩnh, đã bị lợi hại triệt để.

Đồ Minh Quảng nghe nói được thăng chức làm thống soái năm mươi đại quân thì máu nóng xông lên não, gã như thấy cơ hội trở thành chư hầu một phương ngay trước mắt. Đồ Minh Quảng vỗ ngực bày tỏ lòng trung thành với Ngô Công Lĩnh, bảo đảm có thể thủ vững một ngày.

Vì vậy Đồ Minh Quảng dẫn theo năm mươi vạn người canh gác quan ải, gã nghĩ có nhiều người như vậy thì thủ vữn một ngày dễ như chơi, sau đó sẽ nhanh chóng chạy đi hội hợp với đại tướng quân.

Kết quả gặp thứ sử Phục châu Sử Tân Mậu tự mình dẫn năm vạn đại quân tới.

Trước kia Sử Tân Mậu đánh với Ngô Công Lĩnh thật sự là vì tự bảo vệ mình mà không dốc hết sức, còn bây giờ đích thân đánh trận, cộng thêm sĩ khí dâng cao nên đau thèm để vào mắt đám ô hợp này.

Mà đúng là một đám ô hợp, bản bộ phản quân Thương châu hầu như đi theo Ngô Công Lĩnh hết.

Nhưng dù sao phe địch người đông thế mạnh, Sử Tân Mậu không dám khinh địch, quyết định giằng co quan sát trước.

Nhìn cách đối phương bài binh bố trận hoàn toàn gà mờ, Sử Tân Mậu tìm hiểu rõ tình huống rồi cười nhạt, đại quân lập tức tấn công.

Sử Tân Mậu phái hai người ngựa đi vòng trái phải, dùng tên lửa tấn công đốt núi rừng. Lửa cháy ngút trời đốt người ngựa phản loạn mai phục trong rừng quỷ khóc sói tru.

Đồ Minh Quảng muốn định dựa vào núi rừng yểm hộ ngăn cản đại quân địch tiến công, ai ngờ lửa đốt bên ta hỗn loạn chạy tứ tán, không ngăn lại được, chiêu này ngược lại tự làm rối phe ta.

Chủ lực của Sử Tân Mậu thừa dịp loạn mạnh mẽ tấn công một hơi công phá quan ải, đám ô hợp đã bối rối bị đánh tan ngay.

Tu sĩ hai nước Hàn Tống bị Ngô Công Lĩnh phái đến phối hợp cũng xui xẻo, bị Ngô Công Lĩnh lợi dụng thảm, tử thương nhiều, đại quân rối loạn hết đường cứu vãn. Bị tu sĩ đối phương công kích bọn họ chỉ có thể hoảng hốt chạy trốn.

Đồ Minh Quảng không thể trốn, bị Sử Tân Mậu bắt sống.

Mấy chục vạn phản quân, không, gọi là loạn dân mới đúng, không có cả quân trang chính thức, mặc đủ loại quần áo, bọn họ buông vũ khí ngồi xổm dưới đất.

Hàng vạn người bị đốt chết trong lửa, một số bị giết, số khác chạy tứ tán, còn lại khoảng bốn mươi vạn người đều đầu hàng. Nhìn thoáng qua một mảnh lộn xộn, ai nấy biểu tình kinh hoàng, không biết số phận dành cho mình như thế nào.

Sử Tân Mậu cưỡi trên con ngựa cao to đi tới đi lui tuần tra đám loạn dân, lòng nặng trĩu. Nên xử lý đám người này như thế nào là cả một vấn đề.

Giết hết? Sử Tân Mậu không gánh nổi cái tiếng đồ sát.

Thả hết? Lỡ chúng lại kêu gọi tụ tập thì Sử Tân Mậu vẫn không gánh vác trách nhiệm nổi.

Nếu nuôi thì tiêu hao bao nhiêu lương thảo.

Chỉ riêng việc trông giữ đám người này là cục nợ rồi, mấy chục vạn người này kéo chân người ngựa của Sử Tân Mậu không tiếp tục truy kích nữa, không thể đuổi bắt bộ đội của Ngô Công Lĩnh.

Sử Tân Mậu biết rõ những người này không thể so sánh với người ngựa bản bộ của Ngô Công Lĩnh. Người thật sự của Ngô Công Lĩnh đều là kinh nghiệm sa trường, Sử Tân Mậu không thể phái số ít người đuổi bắt, đó là đẩy người ta đi chịu chết.

Giờ Sử Tân Mậu mới phát hiện đã trúng gian kế của Ngô Công Lĩnh, những người này bị Ngô Công Lĩnh dùng để bám giữ đại quân truy kích.

Kéo dài cỡ một ngày, đêm khuya vẫn sáng sủa vì lửa đốt rừng chưa tắt, đốt lan tràn ra xa.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời bị khói đốt núi che đậy, trong không khí tràn ngập mùi khét, mắt thường có thể thấy tro tàn bay lơ lửng như tuyết rơi.

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, Thương Triêu Tông nhận được tin dẫn kỵ binchhạy nhanh đến.

Mấy chục vạn phản quân không thể luôn ngồi chồm hổm, qua một đêm họ nằm la liệt dưới đất, lúc này bị tiếng vó ngựa ầm ĩ đánh thức.

Biết Thương Triêu Tông đến, trưởng lão Tổ An Đức của Linh Kiếm sơn tránh mặt.

Khi gặp lại Thương Triêu Tông, biểu tình của Sử Tân Mậu rất phức tạp. Năm xưa Sử Tân Mậu ở dưới trướng Ninh Vương làm sao không biết Thương Triêu Tông được, ngược lại rất quen thuộc.

Nhìn Mông Sơn Minh đã già nua nhiều đi theo quân, bị ông nhìn một cái Sử Tân Mậu thấy lòng hổ thẹn, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào ông, chậm rãi gục mặt xuống. Nhiều tướng lĩnh Phục châu đều cúi đầu.

Sau cùng Sử Tân Mậu vẫn cứng da đầu tiến lên bái kiến.

Trùm thổ phỉ Đồ Minh Quảng bị áp tới, đám đầu mục đều bị ấn quỳ xuống, chỉ có gã cứng rắn chết sống không chịu quỳ.

Đồ Minh Quảng rống to:

"Muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, ba mươi năm sau lại là một hảo hán!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play