Ánh trăng chiếu qua lớp cửa sổ bằng giấy, khiến cho bóng người đang ngồi trong bóng tối trở nên lờ mờ.

Quản Phương Nghi mặc chiếc áo mỏng, tóc tai bù xù ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với bóng người mờ ảo trong tấm gương.

Soạt! Soạt! Soạt!

Âm thanh kéo kiếm quen thuộc khi đi đường vang lên, kéo Quản Phương Nghi đang chìm đắm trong hồi ức cũ đột nhiên tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo để kiếm đằng trước, đứng trên bậc thang ngoài cửa, tà ảnh đi theo, đồng thời nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Bây giờ hắn đã biết vì sao bà ta không ăn cơm, cũng hiểu được vì sao bà ta trốn trong phòng không ra, càng cảm nhận được vì sao bà ta không muốn nhắc lại chuyện cũ với mấy nhân vật lớn, cũng như không muốn lộ mặt trước bọn họ.

Là hắn buộc bà ta đi. Kết quả, khi gặp chuyện chỉ một mình bà ta gánh, cũng không nói với bất kỳ ai, lặng lẽ trốn một góc trong bóng tối.

Hắn không biết tâm trạng của bà ta lúc này, nhưng hắn biết mình rất có lỗi. Nếu không phải tại hắn ép buộc, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vầy.

“Ngươi lại đang tắm nữa sao?”

“Muốn gì? Còn chưa nhìn đủ à?”

“Ngươi đừng nghĩ oan cho ta. Ta đứng xa như thế, thùng tắm lại cao, cánh tay của ngươi che rất kỹ, ta chẳng thấy được cái gì.”

“Này, ngươi đang sợ gánh trách nhiệm à. Ban đầu ở Tề kinh, là ai nói muốn cưới ta?”

“Haha, ta đâu có nói, cũng là ngươi chụp lên đầu ta mà. Không nói chuyện này nữa, ngươi buồn bực ở trong phòng làm gì, ra ngoài một chút cho thoải mái.”

“Ngươi quỳ xuống cầu ta đi.”

“Có thôi đi không, lớn tuổi rồi mà cứ đùa như con nít.”

“Cút!”

“Haha!” Ngưu Hữu Đạo cũng không đẩy cửa ra, chống kiếm quay người rời đi. Khi quay lại, nụ cười trên gương mặt hắn lập tức biến mất.

Nghe âm thanh bên ngoài càng lúc càng xa, Quản Phương Nghi ngồi một mình trong bóng tối âm thầm thở ra, nhìn mình trong gương, làm thế nào cũng không nhìn rõ, cứ mơ mơ hồ hồ.

Bà ta sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ xông vào thật, sẽ nhìn thấy hình dạng của bà ta lúc này.

Hốc mắt bà ta đột nhiên ươn ướt. Bà ta gục mặt xuống cánh tay trên bàn trang điểm, nước mắt lặng yên rơi xuống...

Bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm đột nhiên phất tay.

Trần bá từ trong bóng tối bước ra, theo hắn rời đi.

Khi hai người xuyên qua đình viện, Viên Cương đứng dưới mái hiên trong bóng tối đưa mắt nhìn theo. Hắn ta đã biết mọi việc.

Trước đó, khi Ngưu Hữu Đạo trở về, hắn cầm kiếm trên kệ xuống, đưa mắt nhìn hàn quang phát ra từ thanh kiếm dưới ánh đèn.

Viên Cương nhận ra sự khác thường của hắn, hỏi chuyện gì xảy ra. Thế là Ngưu Hữu Đạo đã đem mọi chuyện nói cho hắn ta nghe.

Rời khỏi viện tử, Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm đứng trong gió, mặc cho gió núi phất phơ.

Trần bá đến một bên, hỏi: “Có việc gì?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Khi lão đi theo Hồng Nương, Hứa lão lục còn chưa có?”

“Đúng vậy, Hứa lão lục là về sau mới đến.” Trần bá đáp lại, cũng không biết hắn hỏi như vậy là để làm gì, chẳng lẽ còn muốn hỏi bối cảnh của ông?

“Nói cách khác, chuyện mà Hồng Nương trải qua, lão đều biết rõ.”

“Chưa hẳn, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Hôm nay, Hồng Nương theo ta ra ngoài, bị người ta đánh.”

Trần bá quay đầu nhìn về phía đình viện, rốt cuộc hiểu được vì sao hôm nay Quản Phương Nghi lại khác thường như thế. Ông quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Là ai làm?”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói ra một cái tên: “Văn Tâm Chiếu!”

Trần bá sửng sốt, nét tàn khốc trên gương mặt dần dần biến mất: “Phu nhân Đỗ Vân Tang?”

“Là bà ấy. Hôm nay, khi ta đến Thiên Nữ giáo bái phỏng, đã gặp vợ chồng bọn họ...” Ngưu Hữu Đạo đem chuyện biết được nói qua một lần.

Trần bá nghe xong liền than nhẹ: “Biết rõ chỉ là vô tình gặp phải mà vẫn ra tay, người đàn bà này đúng là quá đáng.”

“Xem ra lão biết rõ ngọn nguồn. Lão nói cho ta biết, khi tính sổ cũng nên biết sự việc cho rõ ràng chứ? Không biết được nội tình thì làm sao mà ra tay?”

“Chắc không cần đâu. Hồng Nương chưa hẳn đã đồng ý tính món nợ này. Năm đó, Văn Tâm Chiếu đã cảnh cáo Hồng Nương, không cho phép Hồng Nương gặp mặt Đỗ Vân Tang nữa. Hồng Nương cũng đã đồng ý.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ bà ấy thật sự đã dụ dỗ người có vợ? Là Hồng Nương làm chuyện có lỗi với người ta trước?”

“Nào có, Hồng Nương cũng không phải loại người này. Bây giờ, hành vi của bà ấy có thể phóng túng một chút nhưng trước kia thì không phải như thế. Lúc trước, chỉ có người mộ danh bà ấy đến dây dưa, chứ bà ấy không chủ động đi dây dưa người khác. Đỗ Vân Tang, tính toán sơ sơ, cũng đã là chuyện của hai chục năm trước. Khi đó, Đỗ Vân Tang còn chưa lấy vợ, làm sao có chuyện dụ dỗ người có vợ chứ? Lúc đó, Đỗ Vân Tang cũng vì mộ danh nên đến cùng với bạn. Không thể không thừa nhận, tướng mạo của Đỗ Vân Tang rất oai nghiêm, khí chất bất phàm, văn võ kiêm tu, cầm kỳ thi họa đều có thể hạ bút thành văn, nói ông ấy là nhân tài kiệt xuất một đời của Thiên Hành tông cũng không quá đáng.”

“Cái xấu chính là Đỗ Vân Tang quá ưu tú, chỉ gặp lần đầu tiên, Hồng Nương tầm mắt rất cao đã bị thu hút. Nhưng Đỗ Vân Tang không nói nhiều, lần nào đến cũng đến với bạn. Về sau, Hồng Nương chủ động ám chỉ, nói ban đêm luôn có một chiếc đèn lồng không sáng, mà Đỗ Vân Tang tâm linh tương thông, ban đêm đã mang đèn lồng đến. Hai tay hai đèn lồng, hai người có thể nói là vừa gặp đã yêu, lặng lẽ ở cùng với nhau.”

“Sở dĩ nói là lặng lẽ, là vì Hồng Nương đã từng nếm qua sự thua thiệt tương tự, cảm thấy mình không môn đăng hộ đối, hơn nữa thanh danh của bà ấy không tốt, sợ công khai sẽ gặp phải lực cản. Nhưng Đỗ Vân Tang thì không quan tâm điều này, không tiếc tiền đồ muốn công khai chuyện của hai người. Kết quả bị Hồng Nương cản lại, sợ ông ấy không cách nào ăn nói với sư môn. Thế là, Đỗ Vân Tang lập tức quay lại sư môn, định thỉnh cầu sư môn đồng ý, muốn cưới hỏi Hồng Nương đàng hoàng. Ông ấy nói, nếu sư môn không đồng ý, ông ấy tình nguyện bị trục xuất khỏi sư môn.”

“Hồng Nương tràn đầy nhiệt huyết, chuẩn bị lấy chồng, cũng bắt đầu phân phát cho chúng ta. Ai ngờ, chưa chờ được Đỗ Vân Tang, ngược lại gặp được sư muội Đỗ Vân Tang là Văn Tâm Chiếu, cũng là con gái của Chưởng môn đương nhiệm Thiên Hành tông. Sư muội Đỗ Vân Tang hẹn Hồng Nương ra ngoài thành nói chuyện, Hồng Nương cũng giấu chúng ta mà lặng lẽ ra ngoài gặp mặt. Kết quả, thiếu chút nữa bà ấy đã chết trong tay Văn Tâm Chiếu, cũng không biết vị nào ngưỡng mộ Hồng Nương đi ngang qua, ra tay cứu bà ấy. Khi Hồng Nương được mang về nhà, bà ấy đã thoi thóp, toàn thân trọng thương.”

“Chờ đến khi vết thương của Hồng Nương lành lại, Đỗ Vân Tang mới đến. Lần này Đỗ Vân Tang đã thay đổi, nói từ nay về sau xem nhau như người qua đường, nói chỉ là chơi đùa, coi như chưa từng gặp qua, bảo Hồng Nương đừng quấn lấy ông ta nữa. Tình huống lúc đó của Hồng Nương là có thể nghĩ. Không bao lâu sau, bên phía Thiên Hành tông truyền đến tin tức đại hôn giữa Đỗ Vân Tang và Văn Tâm Chiếu. Không bao lâu sau, Văn Tâm Chiếu lại đến, ở trước mặt cảnh cáo Hồng Nương, nói Đỗ Vân Tang là trượng phu của bà ta, không cho phép Hồng Nương gặp mặt Đỗ Vân Tang nữa. Nếu không, bà ta sẽ không bỏ qua. Lúc đó, Hồng Nương cũng đã chửi mắng, nói hạng người lang tâm cẩu phế như vậy, có cầu gặp bà, bà ấy cũng không gặp, còn nói nếu gặp lại, sẽ để mặc cho bà ta xử lý.”

“Về sau, Hồng Nương trong cơn tức giận đã dựng bàn ném tú cầu. Tú cầu ném ra ngoài cũng có người tiếp. Nhưng Hồng Nương là người cầm được thì cũng buông xuống được. Sau khi tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục oan uổng bản thân mình, không gả cho người đã tiếp được tú cầu, tặng cho người đó một khoản tiền rồi xong việc.”

“Mấy năm sau, Thiên Hành tông lại truyền đến tin tức, Chưởng môn Văn Hoa chủ động thoái vị, đem chức Chưởng môn truyền lại cho Đỗ Vân Tang. Trước đó chúng ta còn hoài nghi Đỗ Vân Tang gặp phải áp lực nào đó. Cho đến khi chúng ta nghe được tin tức như vậy, chúng ta mới hiểu thì ra cũng chỉ vì chức vị Chưởng môn Thiên Hành tông, một Hồng Nương sao có thể so sánh được. Thiên hạ có bao nhiêu người có thể từ chối được sự cám dỗ đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play