Giọng nói của Triều Thắng Hoài lập tức lớn hơn: “Ngưu huynh, Vạn Thú môn ta cũng đâu muốn nhìn thấy chuyện như vậy, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, ai mà biết trước chứ? Đệ tử bổn môn muốn bẩm báo truy cứu, cũng là do Hồng Nương ngăn lại, còn nói là bà ta tự nguyện. Đương sự không truy cứu, Vạn Thú môn có cần phải làm lớn chuyện rồi mang tiếng ác không? Ta cảm thấy, Hồng Nương là người biết đại thế, phân rõ nặng nhẹ. Ngưu huynh, ngươi cũng không thể làm loạn được.”

“Không còn chuyện gì khác thì cút cho ta!

“Này, ngươi uống lộn thuốc hả, tự dưng trút giận lên người ta làm gì?”

“Cút!”

“Được rồi, ngươi bớt giận, tỉnh táo lại một chút, tuyệt đối đừng làm loạn.”

Đằng sau đám dây nho rũ xuống trên vách núi truyền đến tiếng động lạ, sau đó không còn động tĩnh của Triều Thắng Hoài, chắc là đã đi rồi.

Ngưu Hữu Đạo bước đến bên khe suối, nhìn vầng trăng khuyết phản chiếu dưới làn nước.

Một lát sau, Ngưu Hữu Đạo quay đầu thật mạnh, chỉ thấy một bóng người rơi xuống bên cạnh, không phải ai khác, chính là Cừu Sơn. Ngưu Hữu Đạo chợt lo lắng, không biết cuộc gặp mặt của hắn có bị lộ không.

“Đêm hôm khuya khoắt, một mình ngươi đứng đây làm gì?” Cừu Sơn cười hỏi.

Ngưu Hữu Đạo hừ một tiếng: “Người của ta bị đánh, đứng đây một mình phát ti3t không được sao?” Hắn lảng sang chuyện khác.

“Haiz!” Cừu Sơn thở dài. Thật ra ông ta đến đây cũng là vì việc này.

Chuyện Hồng Nương bị đánh truyền ra, Vạn Thú môn sợ phía Ngưu Hữu Đạo làm loạn, đã chú ý đến động tĩnh của hắn để dễ khống chế. Sau khi phát hiện hành động khác thường của Ngưu Hữu Đạo, người dưới lập tức báo lên. Cừu Sơn nghe xong liền chạy đến, muốn khuyên bảo mấy câu.

Việc này nhiều ít Vạn Thú môn cũng phải gánh trách nhiệm. Chuyện phát sinh ở Vạn Thú môn, Vạn Thú môn không thể không chủ trì công đạo.

Quan trọng hơn, Ngưu Hữu Đạo không phải hạng người lương thiện. Ngay cả Sứ thần nước Yến mà hắn cũng dám giết, thậm chí công nhiên xuống tay hạ sát đệ tử Thiên Hỏa giáo, bọn họ sợ hắn làm loạn.

“Lão đệ, việc này ngươi tính làm thế nào?” Cừu Sơn hỏi một câu, định thăm dò suy nghĩ của hắn.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Dễ thôi, cũng chẳng cần làm gì nhiều. Các người bắt ả tiện nhân kia lại, để ta đánh hai bạt tai, việc này xem như kết thúc.”

“Được, không thành vấn đề, cũng không cần bắt, cứ trực tiếp gọi sang là được.” Cừu Sơn sảng khoái đồng ý, lại tiếp tục hỏi: “Cho dù bà ấy đến đây, đứng trước mặt ngươi cho ngươi đánh, ngươi dám đánh sao?”

Hắc! Ngưu Hữu Đạo bật cười, chỉ ra ngoài sơn cốc: “Ngươi cứ gọi người đến đây đi, xem ta có dám đánh hay không.”

Cừu Sơn vội ấn tay hắn xuống, nài nỉ: “Tiểu lão đệ, đừng nóng nảy. Văn Tâm Chiếu là ai chứ? Phụ thân của bà ấy là Chưởng môn tiền nhiệm của Thiên Hành tông. Mặc dù đã nhường chức Chưởng môn nhưng ông ta vẫn còn sống, lực ảnh hưởng không mất đi. Ngươi chọc nổi Thiên Hành tông không? Ngươi có thể xả giận ngay lúc đó, nhưng sau khi đánh xong thì sao? Một khắc ngươi rời khỏi Vạn Thú môn, ngươi có thể sống được mấy ngày.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đánh xong, ta ở lại Vạn Thú môn không ra ngoài được không?”

Cừu Sơn ngẩng đầu, cũng không trả lời vấn đề này: “Mặt mũi Thiên Hành tông không nhỏ, lời nói cũng có trọng lượng ở Phiêu Miễu các. Tiêu Diêu cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn cũng phải nể mặt mấy phần. Ngươi dám động Văn Tâm Chiếu, Thiên Hành tông chỉ cần nói với ba phái, ngươi cho rằng ba phái sẽ làm gì? Chỉ dựa vào một mình lão đệ ngươi, trong thiên hạ sẽ không ai vì ngươi mà đắc tội với Thiên Hành tông đâu. Ngươi có nghĩ đến sẽ có bao nhiêu người ở Nam Châu mất mạng vì sự tức giận nhất thời của ngươi không?”

Ông ta vừa tạo áp lực, vừa biểu đạt sự áy náy: “Hồng Nương biết thời biết thế, nể mặt Vạn Thú môn ta, Vạn Thú môn cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu.” Nói xong, ông ta rút một xấp kim phiếu trong tay áo ra: “Ở đây là một triệu, xem như lời xin lỗi của Vạn Thú môn, hãy giúp ta chuyển cho bà ấy.”

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn xấp kim phiếu, đưa tay đẩy trở lại: “Vạn Thú môn quả nhiên là tài đại khí thô, nhưng ta nhỏ bé quá, không chịu nổi đâu.”

Cừu Sơn cười ha hả: “Cũng được, để ta đích thân đưa cho Hồng Nương.”

Ngưu Hữu Đạo từ chối: “Có loại tiền có thể nhận, có loại tiền không thể nhận. Cừu trưởng lão, ta xin nhận tâm ý của ngươi. Không cần đâu, việc này ta sẽ giúp bà ấy làm chủ.”

Cừu Sơn chắp tay sau lưng, xấp kim phiếu cũng ở sau lưng luôn: “Lão đệ, ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ. Đương gia của tam đại phái nước Yến đều ở đây. Nếu Thiên Hành cung chuyển lời với bọn họ, mặt mũi này của ngươi cũng không còn.” Ông ta ngẩng đầu hất mặt lên đình viện ở sườn núi.

Ông ta muốn ám chỉ Ngưu Hữu Đạo, một khi tam đại phái nể mặt Thiên Hành cung, Ngưu Hữu Đạo sẽ chẳng là gì ở Nam Châu. Mất đi Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo cũng không có tư cách ở đây. Xảy ra chuyện, Vạn Thú môn sẽ không bảo vệ hắn, ném hắn ra ngoài, để hắn trực tiếp đối mặt với Thiên Hành tông.

Rõ ràng là ông ta đang tạo áp lực, cũng như muốn nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, cho dù Thiên Hành tông đang đuối lý, Vạn Thú môn cũng không đứng về phía hắn. Nói chuyện với ngươi đã là nể mặt ngươi rồi, cũng đừng nên không biết tốt xấu.

Ông ta có thể đến đây khuyên bảo, chính là không muốn chuyện bị làm lớn, để cho người ta nói Vạn Thú môn xử sự bất công, nhưng vì một từ “công” mà đắc tội với Thiên Hành tông cũng không cần thiết. Cho nên, bọn họ cũng không muốn náo đến mức đó, có thể tận lực hóa giải được thì hóa giải. Nếu không, Vạn Thú môn cũng không cần thiết vì sai lầm của Văn Tâm Chiếu mà xuất ra số tiền này.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Cừu trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi, tiền thì ta không nhận đâu, cũng không để Vạn Thú môn khó xử. Ta cũng không cần phải làm khó mình, ngài nói có đúng không?”

“Tốt!” Cừu Sơn nhẹ gật đầu: “Có câu nói này của ngươi là được rồi. Ngươi hãy trở về nghỉ ngơi cho sớm, ta sẽ đến chỗ Chưởng môn nói giúp cho ngươi, để Chưởng môn nhanh chóng sắp xếp thời gian gặp ngươi.”

“Đa tạ!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn.

Cừu Sơn vỗ vai của hắn, sau đó quay người, lắc mình bay đi.

Chính điện Vạn Thú môn, đèn đuốc sáng trưng.

Trước một loạt ngọn đèn sáng choang, Tây Hải Đường cầm ngọc châm, nhẹ nhàng châm bấc đèn, một bóng lửa lay động trước mặt ông ta.

Cừu Sơn bước vào trong chính điện, bước đến bên cạnh ông ta: “Chưởng môn, tiền đã được lấy.”

Bàn tay cầm châm của Tây Hải Đường lơ lửng trên không: “Đúng là không biết sống chết, cứ muốn lấy trứng chọi đá hay sao?”

Cừu Sơn nói: “Thế thì không có. Hắn đang giận, tất nhiên là không thuận rồi, nhưng hắn cũng đã đồng ý không làm ra chuyện mà Vạn Thú môn không muốn nhìn thấy. Về phần rời khỏi Vạn Thú môn, bọn họ muốn làm gì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Chúng ta phái người giám sát, muốn làm loạn cũng không được. Mà cái ả Văn Tâm Chiếu này, không biết làm cái quỷ gì nữa, cũng không nhìn thân phận của mình một chút. Đánh vào mặt người khác cũng chính là đánh vào mặt bà ta, đánh vào mặt Đỗ Vân Tang. Truyền ra ngoài làm trò cười cho người khác, Đỗ Vân Tang là Chưởng môn Thiên Hành cung làm sao mà chịu nổi?”

Tây Hải Đường dời bước, đốt ngọn bấc đèn tiếp theo: “Chẳng lẽ Hồng Nương và Đỗ Vân Tang có chuyện xưa hay sao? Tại sao một chút phong thanh cũng không nghe nói qua?”

Cừu Sơn đáp: “Ta cũng không biết nữa, sợ là chỉ có người trong cuộc mới biết rõ ràng nhất.”

Tây Hải Đường cười ha hả: “Nghĩ lại năm đó, người đàn bà Hồng Nương kia rất cao ngạo, đúng là không có mấy ai có thể ép bà ta khuất phục. Nhưng bà ta vẫn có thể đứng vững ở Tề kinh, gặp chuyện gì cũng có thể hóa giải, vận may khá tốt, không giống như bây giờ. Haiz, đúng là xưa đâu bằng nay.”

Cừu Sơn cười nói: “Không phải vận may gì đâu. Ta nghe nói, bà ta gặp chuyện luôn có thể hóa giải là nhờ có nhiều người tranh giành tình nhân, vì bà ta mà ra mặt. Hộ hoa sứ giả nhiều quá, nếu không, sớm đã bị người ta chiếm làm của riêng.”

“Ừm, cũng có lý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play