Lê Vô Hoa và đám đệ tử Vạn Động Thiên Phủ xúm lại cảnh giác theo dõi lão nhân.

Mẫu tử Hải Như Nguyệt lùi đến không còn đường, bị bức tường cạnh cửa chặn đường. Khi hai người khựng lại thì lão nhân đã chộp lấy cổ tay Tiêu Thiên Chấn, mấy ngón tay đặt lên mạch đập.

Yên lặng một lúc rồi lão nhân dời tay khỏi mạch đập của Tiêu Thiên Chấn, bóp miệng y ra nhìn, sau đó lật mí mắt lên xem.

Lão nhân buông tay xuống lại bắt lấy cổ tay Tiêu Thiên Chấn kéo đi.

Lê Vô Hoa giơ tay cản lại:

“Tôn giả làm vậy là sao?”

Lão nhân âm trầm nói:

“Vạn Động Thiên Phủ nợ ta một mạng, giờ ta đến tính sổ. Trả lệnh bài lại cho các ngươi, ta mang tiểu tử này đi, từ nay với Vạn Động Thiên Phủ các ngươi không ai nợ ai. Tránh ra!”

Mặt Lê Vô Hoa nghiêm túc nói:

“Ta không tự quyết định chuyện này được, chờ ta báo cáo với sư môn rồi mới quyết định.”

Lão nhân nói:

“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì ta. Ta lặp lại lần nữa, tránh ra! Sẽ không nói lần thứ ba!”

Cơ mặt Lê Vô Hoa co giật.

Thấy Lê Vô Hoa không dám cứng rắn cản người, Tiêu Thiên Chấn căng thẳng cầu cứu Hải Như Nguyệt:

“Mẫu thân!”

Hải Như Nguyệt tiến lên cầu xin:

“Lão tiên sinh, ta chỉ có một nhi tử, xin ngài hãy tha cho nhi tử của ta. Lão tiên sinh cứ nêu điều kiện gì cũng được, miễn ta có thể làm thì nhất định sẽ thỏa mãn ngài!”

Lão nhân quay đầu nhìn mặt Hải Như Nguyệt, quan sát một lúc rồi bảo:

“Nhi tử của ngươi? Trong bụng của ngươi còn có một nhi tử.”

Mọi người nghe ù ù cạc cạc, Hải Như Nguyệt thì tim đập chân run, vội nói:

“Lão tiên sinh nói đùa, nhi tử của ta là thứ sử Kim châu, không thể dễ dàng đi theo người, xin lão tiên sinh đổi điều kiện khác.”

Lão nhân nói:

“Lão phu có chút năng lực nhìn ra ngươi đã mang thai ba tháng, là nam, thai nhi bình thường, sinh ra rồi đổi người làm thứ sử gì đó là được. Nếu không sinh được nhi tử thì ta sẽ trả nhi tử này lại cho ngươi.”

Một câu làm mặt Hải Như Nguyệt hoảng loạn.

Bốn phía liếc trộm, Lê Vô Hoa thì giật mình nhìn Hải Như Nguyệt, biểu tình thay đổi liên tục.

Tiêu Thiên Chấn kinh kêu:

“Mẫu thân!”

Lão nhân cứ thế kéo Tiêu Thiên Chấn đi, không ai ngăn cản.

Mọi người chờ Lê Vô Hoa, ông thì nhìn Hải Như Nguyệt, bà muốn xông hướng nhi tử nhưng bị ông ấn chặt vai, chộp cổ tay bắt mạch.

Hơi thăm dò mạch đập, đúng như lão nhân nói Hải Như Nguyệt thật sự có bầu, mặt Lê Vô Hoa đen thui.

Chu Thuận lao xuống bậc thang cướp người:

“Thiếu gia!”

Lão nhân lôi Tiêu Thiên Chấn đi phất tay ra sau, bùm một tiếng Chu Thuận bị đánh bay ra ngoài.

Lê Vô Hoa quay đầu nhìn lại, lão nhân liếc sơ đã nhìn thấu Hải Như Nguyệt càng chứng minh thân phận của lão, ông không dám ngăn cản nữa.

Lão nhân đi xuống bậc thang, kêu lên:

“Xe ngựa!”

Người trẻ tuổi yên lặng chờ dưới bậc thang lập tức xoay người đi tới gần xe ngựa đậu trước cửa, thái độ hiền hòa mời mã phu nơm nớp lo sợ tránh ra, y kéo dây cương lại.

Tiêu Thiên Chấn đã không phát ra tiếng bị ném vào trong thùng xe, lão nhân cũng chui vào. Người trẻ tuổi ngồi trên càng xe vung roi, xe ngựa của phủ thứ sử cứ thế bị lấy đi.

Xe ngựa chạy qua người đi đường dạt sang hai bên, có hai thanh niên cưỡi con ngựa cao to đằng trước cũng tránh sang bên.

Một thanh niên cưỡi ngựa nhìn người trẻ tuổi điều khiển xe ngựa thì ngạc nhiên phất tay kêu:

“Đàm huynh!”

Thanh niên điều khiển xe ngựa thờ ơ lướt qua họ.

Thanh niên khác trên lưng ngựa lấy làm lạ hỏi:

“Trình huynh quen người này? Huynh còn có bằng hữu ở Kim châu?”

Thanh niên kia quay đầu nhìn theo xe ngựa chạy xa, gãi đầu cười tự giễu:

“Xa phu vừa rồi khá giống bằng hữu cũ của ta ở Bắc châu, nhưng chắc đã nhìn lầm. Bằng hữu cũ của ta là mọt sách bảo thủ, không có khí độ như người ta. Không có gì, đi thôi.”

Lại có mấy người cưỡi ngựa từ phía trước chạy đến lướt qua hai người, từ xa đi theo chiếc xe ngựa.

Bám theo xe ngựa là đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ. Tuy Lê Vô Hoa không dám ngăn cản nhưng không thể mặc kệ lão nhân tùy tiện mang người đi, phải phái người đi theo, chờ Vạn Động Thiên Phủ có quyết định cuối cùng.

Trong phòng.

Hải Như Nguyệt lo âu đi loanh quanh, thời gian trôi qua mỗi phút là giày vò bà thêm. Hải Như Nguyệt vừa lo cho nhi tử vừa rầu cho số phận của mình, tay thỉnh thoảng vuốt bụng.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Chu Thuận vịn khung cửa nghiêng ngả bước vào. Chu Thuận bị lão nhân phất tay hất văng, tuy chưa bị thương nặng nhưng ông đã lớn tuổi, không chịu nổi.

Chu Thuận đi đường khó khăn nhưng vẫn cố chống lại đây, đóng cửa trước ánh nhìn của Hải Như Nguyệt, khập khiễng đến trước mặt bà.

Khuôn mặt Chu Thuận mệt mỏi hỏi:

“Phu nhân, chuyện rốt cuộc là sao?”

Hải Như Nguyệt biết Chu Thuận trung thành với Tiêu gia, rất lo cho an toàn của Tiêu Thiên Chấn:

“Ta cũng muốn biết là chuyện gì.”

Chu Thuận nhìn bụng Hải Như Nguyệt vẫn bằng phẳng:

“Phu nhân, Quỷ Y nói có đúng không?”

Hải Như Nguyệt ôm bụng, nhắm mắt lắc đầu, biểu tình xấu hổ không chịu nổi:

“Chu Thuận, ta đã nói cho ngươi nghe về Xích Dương Chu Quả, ngươi nên hiểu tình cảnh của chúng ta. Vạn Động Thiên Phủ đã bắt đầu hành động, chúng ta phải tìm cách tự bảo vệ mình, ta không có cách nào.”

Chu Thuận rùng mình lảo đảo lùi hai bước, run giọng hỏi:

“Của ai?”

Chu Thuận sớm biết Hải Như Nguyệt lăng loàng với với nam nhân khác, không chỉ một người, không chỉ riêng Lê Vô Hoa. Trước kia Hải Như Nguyệt và Lê Vô Hoa chưa tằng tịu với nhau thì bà đã có ám muội với một số nhân vật quan trọng của Kim châu.

Chu Thuận luôn mắt nhắm mắt mở, ông biết Tiêu gia đến tình trạng nào, cô nhi quả mẫu muốn tiếp tục chống đỡ rất khó khăn. Hải Như Nguyệt làm trưởng công chúa Triệu quốc nhưng khó lấy ra cái gì lung lạc lòng người. Triều đình Triệu quốc muốn khống chế Kim châu, sao chịu đưa tài nguyên cho trưởng công chúa lợi dụng? Trưởng công chúa chỉ có một thứ hữu dụng là mỹ sắc.

Chu Thuận cho rằng Hải Như Nguyệt hy sinh vì Tiêu gia, ông vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chỉ đành ủng hộ.

Rầm một tiếng cửa phòng bị người đá văng, Lê Vô Hoa sắc mặt âm trầm đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn Hải Như Nguyệt trong phòng.

Lê Vô Hoa báo tình huống khẩn cấp lên trên, sắp xếp xong hết liền chạy tới đây.

Người trong phòng sợ hết hồn.

Lê Vô Hoa sải bước vào, khi lướt qua Chu Thuận thì quát:

“Biến ngay!”

Chu Thuận ủ rũ cúi đầu khập khiễng đi.

Hải Như Nguyệt lùi từng bước, bị Lê Vô Hoa từng bước áp sát. Lê Vô Hoa nhìn bụng Hải Như Nguyệt, bà bản năng hai tay che bụng đụng vào ghế ngã ngồi xuống, biểu tình căng thẳng.

Lê Vô Hoa đứng trước mặt Hải Như Nguyệt, trên cao nhìn xuống hỏi câu tương tự:

“Của ai?”

Hải Như Nguyệt sợ muốn đứt dây thần kinh, cố kiếm đồng tình lã chã nói:

“Chàng nói xem có thể là của ai?”

Cơ mặt Lê Vô Hoa co giật, thật ra ông đã có suy đoán. Hải Như Nguyệt bị giam lỏng hơn nửa năm, trừ ông ra không có nam nhân khác gian díu với bà được.

Tuy biết cục thịt trong bụng Hải Như Nguyệt là của mình nhưng Lê Vô Hoa vẫn rất giật, tát một cái thật mạnh làm bà ngã trên ghế.

“Tiện nhân, có phải ngươi không uống đan dược điều dưỡng thân thể?”

Hải Như Nguyệt che mặt sưng đỏ, chậm rãi ngồi thẳng dậy khóc nói:

“Ta sớm biết đó vốn không phải đan dược điều dưỡng thân thể gì, là dược vật tránh cho ta châu thai ám kết mới đúng!”

Mặt Lê Vô Hoa dữ tợn nói:

“Ngươi cố ý? Ngươi nghĩ làm vậy có thể sống được?”

Lê Vô Hoa âm trầm nhìn bụng Hải Như Nguyệt, một bàn tay chậm rãi co thành nắm đấm.

Hải Như Nguyệt nhận ra Lê Vô Hoa muốn làm gì, hai tay che bụng vội khuyên:

“Ta biết các người muốn giết ta, nhưng chàng cũng thấy tình huống Kim châu hiện giờ. Tiêu gia kinh doanh mấy thế hệ, cây to rễ sâu, quân, chính, thương đều có người dính dáng sâu xa với Tiêu gia. Muốn thanh tẩy hết một lần, dù ta ra lệnh cũng sẽ gây xao động, bên dưới không ai muốn thấy gia nghiệp của mình bị hủy hoại trong một chốc. Việc này dính tới nhiều người như vậy, Vạn Động Thiên Phủ không dám cứng rắn thanh tẩy chỉ có thể làm từ từ, nhưng lam vậy là suy yếu thực lực của Kim châu, có lợi gì cho Vạn Động Thiên Phủ?”

- --

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play