Ba phái canh giữ ở đây nói Ngưu Hữu Đạo chưa từng trở về, bọn họ luôn đợi hắn tại đây, chờ mòn mỏi.

Trong nhà gỗ, Ngưu Hữu Đạo ngâm mình trong thùng tắm nóng.

Có người gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa vào, đó là Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo nheo mắt lạnh nhạt hỏi:

“Vạn Động Thiên Phủ đã nhận được người?”

Bên hắn làm theo lời hứa đưa Tiêu Thiên Chấn về.

Viên Cương khẽ ừ, giọng nặng nề nói:

“Đạo gia nên biết một khi hắn trở lại thì hai mẫu tử không có đường sống.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Ngươi cũng nên biết có một số việc ta không được lựa chọn, chỉ có thể lo một đầu. Có một số người phải biến mất, Vạn Động Thiên Phủ không giết họ thì ta cũng sẽ làm. Ta không phải chính nhân quân tử gì, ngươi nói mấy chuyện đó với ta không ý nghĩa gì. Được rồi, chuẩn bị dọn dẹp đi, đợi Lão Bát từ bên Kim châu về là chúng ta lên đường.”

Viên Cương hỏi:

“Đạo gia không sợ Vạn Động Thiên Phủ ngược lại cầm Tiêu Thiên Chấn uy hiếp?”

Ngưu Hữu Đạo mở mắt ra lườm Viên Cương:

“Vạn Động Thiên Phủ nhà lớn sự nghiệp lớn, ngươi cảm thấy họ sẽ cược mạng sống nhà mình ra liều mạng với ta sao?”

Hắn đoán vị này nói lảm nhảm nãy giờ là vì trong lòng không nỡ nhẫn tâm.

Quả nhiên Viên Cương nói:

“Đạo gia không thể nghĩ ra cách gì sao? Huống chi nắm điểm yếu này thì chỗ yếu của Vạn Động Thiên Phủ luôn ở trên tay Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại:

“Hầu Tử, ngươi lăn lộn trên đường này nhiều năm trong lòng nên rõ ràng đạo lý. Thực lực cách biệt xa thì không có tư cách nuốt lời, nếu không Vạn Động Thiên Phủ sẽ không bao giờ tin tưởng ta nữa. Ta không dám lộ mặt trước Thiên Ngọc môn, nếu chọc giận cả Vạn Động Thiên Phủ thì tình cảnh sau này càng khó khăn.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài:

“Hầu Tử, nhãi ranh kia cũng không phải thứ tốt lành gì, sớm muộn gì sẽ láy oán trả ơn trở mặt với mẫu thân mình. Hải Như Nguyệt không chịu uỷ quyền, mẫu tử rồi sẽ tàn sát nhau, ta không cứu họ được, không ai giúp được họ. Ngươi phải hiểu rằng một Kim châu hỗn loạn không có lợi cho Nam châu!”

Phủ thành Kim châu, mấy chục tu sĩ hộ tống một chiếc xe ngựa vào thành.

Đoàn người ngừng lại trứo cửa lớn phủ thứ sử, màn xe vén lên, Tiêu Thiên Chấn chui ra.

Hải Như Nguyệt chờ ở cửa thấy thế phát ra tiếng reo vui buồn lẫn lộn:

“Chấn nhi!”

Lê Vô Hoa đứng một bên yên lặng nhìn Hải Như Nguyệt kéo váy chạy xuống bậc thang, không ngăn bà lại.

Trước đó họ giam lỏng Hải Như Nguyệt, không cho phép bước ra ngoài cửa một bước.

Quản gia Chu Thuận lã chã rơi lệ, biểu tình đau khổ lắc đầu.

Tiêu Thiên Chấn xuống xe, lễ phép hành lễ:

“Mẫu thân!”

Hải Như Nguyệt bất chấp tất cả ôm lấy nhi tử, nhìn như nhớ nhi tử mà vui muốn khóc, thật ra nói nhỏ vào tai nhi tử:

“Không nên trở về, ngươi thật sự không nên về!”

Tiêu Thiên Chấn không hiểu ẩn ý trong câu nói, vì y không biết sự thật mình lành bệnh. Tiêu Thiên Chấn ngước đầu nhìn Hải Như Nguyệt, mắt lóe qua tia oán hận.

Vơi bớt lòng nhớ nhung rồi Hải Như Nguyệt nắm tay nhi tử bước lên bậc thang.

Chợt một vật xé gió bay hướng Lê Vô Hoa đứng trên bậc thang.

Lê Vô Hoa giơ tay đẩy, vật bay tới lơ lửng dưới mái hiên, nhìn kỹ thì là một tấm lệnh bài.

Nhìn rõ tấm lệnh bài này Lê Vô Hoa mặt biến sắc, năm ngón chộp vào tay, ống tay áo rộng phủ xuống giấu đi. Lê Vô Hoa liếc nhanh nóc nhà đối diện đường cái nơi bắn lệnh bài qua.

Đám người quay đầu nhìn, mẫu tử Hải Như Nguyệt đứng trên bậc thang quay qua xem.

Hai người đứng trên nóc nhà.

Một lão già mặc đồ xộc xệch, không bới búi tóc xám trắng mà để xõa sau lưng, tùy tiện cột lại bằng dải lụa.

Một người trẻ tuổi khuôn mặt điển trai để kiểu tóc tương tự, áo trắng như tuyết, da trắng nõn, biểu tình hờ hững ung dung, phiêu dật tiêu sái, lưng cõng giỏ tre.

Hai người từ nóc nhà bay tới đáp xuống không xa rồi từ từ lại gần.

Thủ vệ tiến lên ngăn lại, quát hỏi:

“Người nào?”

Hai người dừng bước.

Lão nhân mặt cứng nhắc rõ ràng mang mặt nạ phớt lờ thủ vệ, nhìn chằm chằm Lê Vô Hoa, giọng điệu âm trầm hỏi:

“Ngươi muốn ngăn ta lại?”

Yết hầu Lê Vô Hoa lên xuống, sau cùng chậm rãi giơ tay ra hiệu cho thủ vệ.

Đám thủ vệ dạt sang hai bên cho đi.

Một già một trẻ song song đi tới dưới bậc thang, thanh niên đứng lại, lão nhân leo lên thẳng hướng mẫu tử Hải Như Nguyệt.

Tình hình kỳ lạ khiến mẫu tử hơi căng thẳng, thấy rõ Lê Vô Hoa e ngại người này, bà vội bước xuống bậc thang trốn vào mái hiên.

Hải Như Nguyệt hỏi Lê Vô Hoa:

“Đó là ai?”

Lê Vô Hoa không trả lời, nhìn chằm chằm lão nhân đi lên bậc thang.

Lão nhân vẫn đến gần mẫu tử đứng dưới mái hiên.

Cuối cùng Lê Vô Hoa lắc người tiến lên ngăn giữa lão nhân và hai mẫu tử.

Lê Vô Hoa chắp tay hỏi:

“Không biết tôn giá có gì phải làm?”

Lão nhân âm trầm hỏi lại:

“Ngươi muốn ngăn cản ta?”

Lê Vô Hoa nói:

“Đây không phải nơi cho ai cũng tự tiện xông vào, tôn giá rốt cuộc là ai?”

Lão nhân nói:

“Ta là ai không quan trọng, ngươi biết tấm lệnh bài đó là đủ rồi. Hình như ngươi là trưởng lão gì đó của Vạn Động Thiên Phủ? Ngươi không đến nỗi không nhận biết lệnh bài chưởng môn Thanh Nguyên Tử đi?”

Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đứng bên cạnh ngạc nhiên. Thanh Nguyên Tử là chưởng môn đời trước của Vạn Động Thiên Phủ, đã quy tiên. Chẳng phải lệnh bài chưởng môn ở trong tay chưởng môn đương nhiệm sao? Lão già này nói thế là sao?

Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ hoang mang.

Lê Vô Hoa nhìn phản ứng đệ tử đồng môn, bọn họ không biết nhưng ông biết chưởng môn đương nhiệm cầm tấm lệnh bài là chế tạo sau lưng, lệnh bài cũ dính dáng đến một đoạn bí ẩn tặng người, hoặc nên nói là bị người ta đòi đi. Vì chuyện này liên quan mặt mũi của Vạn Động Thiên Phủ nên trừ cao tầng ra không cho ai biết.

Lê Vô Hoa giả ngu:

“Ta không hiểu tôn giá nói gì.”

Lão nhân nói:

“Ý của ngươi là Vạn Động Thiên Phủ không giữ lời, muốn hủy lời hứa?”

Lê Vô Hoa vội nói:

“Vạn Động Thiên Phủ ta là danh môn chính phái, tự nhiên nói ra phải thực hiện, nhưng ta cần xác nhận thân phận của tôn giá và ý đồ đến, tôn giá nói xem có đúng không?”

Lão nhân ngước đầu chỉ hướng Tiêu Thiên Chấn, hỏi:

“Hắn là thứ sử Kim châu, Tiêu Thiên Chấn?”

Tiêu Thiên Chấn hơi sợ, sao cứ thấy mục tiêu của khách lạ là mình?

Hải Như Nguyệt bản năng siết chặt tay nhi tử, bà chưa từng thấy Lê Vô Hoa dè dặt với người ngoài như vậy.

Lê Vô Hoa ngoái đầu liếc Tiêu Thiên Chấn một cái rồi quay lại, gật đầu nói:

“Đúng vậy!”

Lão nhân hỏi:

“Nghe nói đệ tử của ta trị thiên âm tổn mạch của hắn, có chuyện này không?”

Một câu làm những người biết chuyện giật nảy mình. Hay nói đệ tử Quỷ Y chữa bệnh trầm kah cho thiếu chủ, không lẽ lão nhân này là Quỷ Y Hình Phương trong truyền thuyết?

Lê Vô Hoa thầm kêu khổ, thật sự là lão quái vật kia đến?

Lúc thấy tấm lệnh bài là Lê Vô Hoa đã đoán ra thân phận của đối phương nhưng không dám xác nhận, ông không thể hỏi đối phương có phải là Quỷ Y trong khi người ta chưa tự thừa nhận thân phận, giờ đã xác nhận gần mười mươi.

Lúc trước Vạn Động Thiên Phủ bị Hải Như Nguyệt che mắt, sự thật là đệ tử Quỷ Y chữa cho Tiêu Thiên Chấn, nhưng ai ngờ là Ngưu Hữu Đạo giở trò sau lưng. Không ngờ làm giả thành thật, lời đồn hấp dẫn Quỷ Y thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm cũng không thấy người đến đây.

Đối phương hỏi làm Lê Vô Hoa khó trả lời, thừa nhận? Nhưng không có chuyện đó, qua mắt ai đều được chứ không thể qua mắt Quỷ Y. Không thừa nhận, nhưng Lê Vô Hoa không dám nói ra sự thật, không thể nói là trộm Xích Dương Chu Quả của Băng Tuyết các chữa lành bệnh đi?

Lê Vô Hoa đành nói khéo:

“Lời đồn, không có chuyện đó.”

Lão nhân âm trầm nói:

“Ngươi tránh ra, ta chỉ muốn bắt mạch cho hắn.”

Mặt Lê Vô Hoa khó xử, sợ đối phương xằng bậy nhưng không dám ngăn lại. Nếu đúng là Quỷ Y, chọc giận lão thì nguyên Vạn Động Thiên Phủ không gánh nổi trách nhiệm.

Lão nhân mặc kệ Lê Vô Hoa có đồng ý hay không, giơ tay đẩy ông ra, tiếp tục leo lên bậc thang. Mẫu tử Hải Như Nguyệt sợ hãi thụt lùi từng bước.

- --

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play