Hải Như Nguyệt rất tức giận, Viên Cương dám lợi dụng bà bắt cóc nhi tử của bà, nếu không thì người bình thường không thể đến gần nhi tử chứ đừng nói bắt cóc, giờ bị người dễ dàng công phá từ bên trong.
Vẻ mặt Chu Thuận rầu lo giơ ra chữ viết trên phong thư: “Phu nhân nên đọc đi.”
Hải Như Nguyệt nhìn kỹ, trên phong thư viết hai hàng chữ: Công tử khỏe, gửi trưởng công chúa.
Giây sau Hải Như Nguyệt chộp thư, nhanh chóng rút lá thư ở bên trong ra.
Thư viết mấy hàng chữ: Vừa gặp công tử như quen đã lâu, rất nhớ nên mời đi gặp một lúc, hôm khác sẽ đưa về bình an. Đừng làm rầm rộ, đừng để nhiều người biết, đừng tổn thương hòa khí.
Ký tên cuố ithư: Đệ tử Quỷ Y, Minh tiên sinh kính bái.
Hải Như Nguyệt xem cái tên này thì như gặp sét đánh, sắc mặt khoảnh khắc nhợt nhạt, lảo đảo lùi mấy bước, liên tưởng đến phương thuốc điều dưỡng Minh tiên sinh để lại.
Lúc trước đọc phương thuốc điều dưỡng đó làm Hải Như Nguyệt hết hồn, nàng còn nhớ rõ tình hình khi Hàn Băng của Băng Tuyết các giá đáo.
Mấy năm trôi qua, chuyện đó luôn treo trong lòng Hải Như Nguyệt nhưng mãi không thấy có việc gì, bà hy vọng mãi luôn yên ổn như vậy. Ai ngờ sợ cái gì đến cái đó, kiếm treo trên đỉnh đầu cuối cùng vẫn rơi xuống.
Hải Như Nguyệt bình ổn tâm thần, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà rít qua kẽ răng: “Ngưu Hữu Đạo! Đồ khốn, tồi tệ vô sỉ, tiểu nhân...”
Việc đến hiện giờ nếu Hải Như Nguyệt vẫn không biết người đứng sau lưng đệ tử Quỷ y năm xưa là ai thì thất ngốc. Năm đó Hải Như Nguyệt nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo, bất đắc dĩ hắn chết không thừa nhận, bà không có chứng cứ, không dám làm lớn chuyện nên sống chết mặc bây.
Giờ thuộc hạ thân tín của Ngưu Hữu Đạo là Viên Cương bắt cóc nhi tử của bà, ngay sau đó đệ tử Quỷ Y gửi thư đến, nếu chuyện này không phải do Ngưu Hữu Đạo làm mớ lạ.
Biểu tình Chu Thuận nghiêm túc nói: “Phu nhân, tại sao Ngưu Hữu Đạo bắt cóc công tử?”
Quản gia không quá bất ngờ khi biết chuyện này do Ngưu Hữu Đạo làm, vì Viên Cương bắt cóc Tiêu Thiên Chấn. Nhưng Chu Thuận không biết đằng sau chuyện này còn liên quan đến nhiều việc lớn, chỉ có một mình Hải Như Nguyệt biết Xích Dương Chu Quả trị bệnh.
Hải Như Nguyệt không trả lời Chu Thuận, bà làm theo cảnh cáo trong thư đè xuống sóng gió to vốn nổi lên cao.
Trong rừng núi mênh mông, quần anh vút bay, đám người Viên Cương trốn nhanh trong rừng, tu sĩ Vận động Thiên Phủ đuổi theo gắt gao phía sau.
Tiêu Thiên Chấn rơi vào tay đối phương làm Vận động Thiên Phủ ném chuột sợ vỡ đồ không dám lỗ mãng, nhưng không có nghĩa là sẽ để mặc đối phương dễ dàng chạy mất.
Rừng núi phía trước vẫn lượn lờ sương mù mông lung.
Khi đến gần sương mù đám người Viên Cương đang chạy nhanh chóng móc ra một miếng lá nhỏ xanh biếc ngậm trong miệng, cũng nhét một mảnh lá vào miệng Tiêu Thiên Chấn hôn mê.
Loại lá này là vật ở chỗ nhóm Mông Sơn Minh giành nơi ẩn cư, người trong thôn đặt tên là Thanh Tâm. Hướng đám người Viên Cương đi là thôn trang ẩn khuất trong núi mênh mông.
Từ lúc bắt ccó Tiêu Thiên Chấn đến chạy trốn như thế nào đều đã được lên kế hoạch hết.
Đám người nhanh chóng nhảy vào dãy núi mơ hồ.
Trong nhóm tu sĩ đuổi theo có người dồn dập hét lên: “Đất có khí độc!”
Đám tu sĩ Vận động Thiên Phủ đáp xuống đất ngay, dừng bước bên ngoài sương khói mơ hồ không dám vào sâu hơn, trơ mắt nhìn đám bắt cóc Viên Cương biến mất sâu trong sương mờ.
Tu sĩ ở trong Kim châu đều biết nơi này có tên đất khí độc, dựng dục ra chướng khí ghê gớm hơn chướng khí bình thường, giết người trong vô hình, không ai dám tự tiện xông vào. Chẳng ngờ đám bắt cóc này dám trốn vào, là vì không biết hay không sợ?
Tóm lại đám tu sĩ Vận động Thiên Phủ chỉ có thể đứng đực mặt giương mắt ngó nhau.
Bọn họ không vội rời đi, tản ra bao vây vùng ngoài chướng khí, phòng ngừa đám bắt ccó từ vị trí khác chạy ra.
Chưa đến nửa canh giờ Lê Vô Hoa dẫn theo mấy chục người nhanh chóng đến tiếp viện.
Lê Vô Hoa thấy vậy quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Công tử đâu?”
Có người bẩm báo: “Sư thúc, công tử bị bắt vào đất khí độc rồi...”
Lê Vô Hoa biết tình huống cụ thể, đi tới đi lui xem xét vùng ngoài đất khí độc mãi không thấy dấu hiệu kẻ bắt cóc trở ra, đành oán hận dẫn người rời đi.
Trong rừng sâu cách chỗ này không quá xa, đệ tử ba phái nhóm Ô Thiếu Hoan vẫn đang lặng lẽ ẩn giấu dù không ai biết mình đến đây để làm gì.
Thật ra là Ngưu Hữu Đạo sợ bên Viên Cương không suôn sẻ, lỡ sự việc không thuận lợi phải đánh giết, vì ổn thỏa cần chuẩn bị chút người giúp đỡ.
Trước mắt mọi chuyện khá thuận lợi, Viên Cương không phát ra tin tức cần bọn họ tiếp viện ngay, không cần đánh giết.
Viên Cương làm vụ này cũng không ngờ suôn sẻ như thế, cứ tưởng phải mất công rất nhiều mới đưa người ra khỏi phủ thứ sử được, ai biết chẳng mất công sức gì Tiêu Thiên Chấn tự sáng tạo cơ hội nhảy vào tay Viên Cương.
Đoàn người Vận động Thiên Phủ quay về phủ thành Kim châu, dọc đường không thấy có gì khác lạ khiến Lê Vô Hoa thấy kỳ kỳ, đi thẳng đến phủ thứ sử.
Lê Vô Hoa trở về, vừa thấy mặt Hải Như Nguyệt đi loanh quanh trong nhà vội lại gần hỏi dồn: “Trưởng lão, có cứu Thiên Chấn về được không?”
Dù Hải Như Nguyệt biết bên Ngưu Hữu Đạo dám bắt cóc tất nhiên đã chuẩn bị hết, nhưng vẫn ôm hy vọng Lê Vô Hoa tự mình đi thì sẽ có thu hoạch gì.
Chu Thuận mặt đầy mong đợi nhìn Lê Vô Hoa, lão đã qua ba đời nhà Tiêu gia, ủy thác dòng độc đinh duy nhất trong dòng họ cho lão, nên lão lo lắng Tiêu Thiên Chấn không thua gì Hải Như Nguyệt.
Lê Vô Hoa nói: “Không, khi ta chạy đến nơi thì đối phương đã kèm công tử trốn vào đất khí độc.”
Hải Như Nguyệt hét chói tai: “Đất khí độc!?”
Biết nhi tử vào nơi giết người trong vô hình đó làm da đầu Hải Như Nguyệt tê dại, căng thẳng hỏi: “Thiên Chấn chịu nổi không? Có bị gì không?”
Lê Vô Hoa nói: “Đối phương bắt cóc công tử tất nhiên có mưu đồ gì, trước khi chưa đạt tới mục đích sẽ không làm gì, chắc không sao đâu. Ngược lại bên phu nhân chẳng phải nên tiệu tập người đặt chướng ngại ở các nơi sao? Tại sao trên đường về không thấy điều động ai?”
Lê Vô Hoa vừa nói vừa đi lên ghế trên từ từ xoay người ngồi xuống, nhìn chằm chằm nét mặt Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt cố gắng bình tĩnh không để lộ ra sơ hở gì: “Như trưởng lão đã nói, ta cũng cho rằng đối phương bắt cóc Thiên Chấn tất nhiên có mưu đồ gì, tạm thời chắc sẽ không hại Thiên Chấn. Ta sợ ép quá khiến đối phương chó cùng rứt giậu tổn thương Thiên Chấn.”
Giải thích hơi gượng ép, mí mắt Chu Thuận rũ xuống. Chu Thuận biết rõ nhất biến đổi của Hải Như Nguyệt, sau khi nhận phong thư kia bà liền ngừng hành động, chắc chắn có liên quan đến phong thư đó.
Lê Vô Hoa lạnh lùng nhìn Hải Như Nguyệt, phất tay với Chu Thuận: “Ngươi lui xuống trước.”
Chu Thuận liếc Hải Như Nguyệt một cái, thấy nàng nhẹ gật đầu thế là nghe lời cung kính lui xuống.
Lê Vô Hoa đứng dậy chậm rãi đến gần Hải Như Nguyệt, áp sát quá làm bà bản năng lùi một bước.
Lê Vô Hoa siết cằm non mịn của Hải Như Nguyệt: “Phu nhân có chuyện giấu ta.”
Hai tay Hải Như Nguyệt bấu tay Lê Vô Hoa, quyến luyến ngọt ngào nói: “Ta làm sao giấu chàng cái gì được?”
Lê Vô Hoa hất hai tay Hải Như Nguyệt ra, xòe tay đòi: “Bớt giở trò đó đi, thư đâu?”
Tim Hải Như Nguyệt rớt cái bịch hỏi lại: “Thư gì?”
Mặt Lê Vô Hoa dữ tợn nạt: “Bớt giả ngu với ta đi! Ta vừa đi ra liền có người đưa thư đến cho nàng, mau lấy ra!”
Lê Vô Hoa vừa trở về đã được đệ tử Vận động Thiên Phủ canh giữ trong phủ báo cho hay về phong thư.
Hải Như Nguyệt tim đập chân run bị buộc lùi từng bước, Lê Vô Hoa bỗng vươn tay bóp cổ bà. “Làm chuyện lén lút sau lưng Vận động Thiên Phủ, có phải nàng đã chán sống?”
Lê Vô Hoa nhấc tay lên, Hải Như Nguyệt đá đạp hai chân cách ly mặt đất, hai tay đập bàn tay bóp cổ mình, mắt trợn to mặt đỏ rần.
Hải Như Nguyệt hấp hối treo trên tay Lê Vô Hoa khó khăn gật đầu tỏ vẻ đồng ý đưa thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT