Chu Thủ Hiền lắc đầu thở dài: “Không sống nổi, việc này phải có người gánh tội thay, sau khi thẩm tra thì ta chỉ có con đường chết. Hai vị chờ chút!”

Chu Thủ Hiền đến bên bàn cầm bút viết thư, ký tên, sau đó trở lại trước mặt hai người: “Làm phiền hai vị đưa giùm cho Tiết đại nhân ở bên ngoài báo cho triều đình.”

Hai người mở giấy ra xem, cùng mặt biến sắc.

Tào Ngọc Nhi sốt ruột nói: “Chu đại nhân, không đến mức như vậy!”

Chu Thủ Hiền xua tay: “Bị áp giải đi kinh thành thẩm vấn thì khó tránh buộc tội, ta chết chắc còn liên lụy trong nhà. Chiến thai tự tuẫn còn được tiếng trung thành, triều đình không đến mức liên lụy người nhà của ta, nếu không sẽ khiến tướng sĩ lạnh lòng. Dù sao phải chết, hai vị chưởng môn đừng khuyên nữa, hãy bảo trọng!”

Chu Thủ Hiền vươn tay làm động tác mời.

Kim Vô Quang, Tào Ngọc Nhi không biết làm sao hơn, họ hiểu lựa chọn của Chu Thủ Hiền mới là sáng suốt.

Hai người mang thư xin tội của Chu Thủ Hiền vén mành lên, sau lưng đã vang tiếng keng bảo kiếm ra khỏi vỏ. Kim Vô Quang và Tào Ngọc Nhi ngoái đầu nhìn.

Tiết Khiếu đứng ngoài lều nương mành vén lên thấy động tác của Chu Thủ Hiền, mặt biến sắc vươn tay hét to: “Chu huynh!”

Chu Thủ Hiền mỉm cười quyết tuyệt, lưỡi kiếm xẹt qua cổ, suối máu phun ra.

......................

Nhà ở rừng sâu núi thẳm, cây cối um tùm, dãy vực thẳm đón mặt trời mọc. Dưới một gốc cây tùng già treo đu dây, Quản Phương Nghi ngồi đung đưa, váy bay bay nhà nhã.

Ngưu Hữu Đạo khoanh chân đả tọa đón ánh mặt trời gần đó.

Công Tôn Bố bay lên núi từ xa kêu lên: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo nghe tiếng thu công, từ từ mở hai mắt ra đứng lên.

Công Tôn Bố lại gần bẩm báo: “Chiến sự Nam châu đã gần kết thúc, nếu không có gì bất ngờ thì Nam châu chắc chắn rơi vào tay Thiên Ngọc môn.”

Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, cảm khái: “Còn tưởng sẽ đánh lâu chút không ngờ chấm dứt mau vậy, xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch. Báo cho bên Hầu Tử hành động đi.”

Công Tôn Bố lên tiếng, nhẹ nhàng xuống núi: “Rõ!”

Quản Phương Nghi gác chân ngồi trên đu dây đung đưa mạnh thuận thế bay xuống cạnh Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có vài thứ không cần hỏi, có hỏi ta cũng không nói, khi nên biết bà sẽ biết. Người bên bà đừng xảy ra vấn đề là được.”

Quản Phương Nghi trừng Ngưu Hữu Đạo một cái, tức giận nói: “Yên tâm, Trần bá tự mình dẫn người đi, sẽ nghe theo tên mặt đỏ của ngươi chỉ huy!”

Kim châu, một chiếc xe ngựa, hơn mười tùy tùng ăn mặc không bắt mắt ra từ cửa thành đông.

Trong xe ngựa, Tiêu Thiên Chấn đã cao hơn nhiều, mặt hồng hào hơn, có vẻ chính chắn hẳn ra. Nhưng mặt mày Tiêu Thiên Chấn ngẫu nhiên lộ nét tối tăm, thỉnh thoảng liếc hướng Viên Cương cùng ngồi trong xe.

Viên Cương nhắm mắt dưỡng thần, mặt không biểu tình, biết Tiêu Thiên Chấn đang đánh giá mình.

Vì biết quan hệ giữa Viên Cương và Hải Như Nguyệt nên Ngưu Hữu Đạo kêu hắn ta đến bên Hải Như Nguyệt.

Kết quả đến bên này làm Viên Cương hơi bất ngờ, Tiêu Thiên Chấn nhiều lần ám chỉ muốn hai người tiếp xúc âm thầm.

Lúc trước Viên Cương không để ý tới, nhưng lần này nhận tin tức của Ngưu Hữu Đạo nên đồng ý cùng Tiêu Thiên Chấn đi săn bắn.

Đoàn người ra khỏi thành mấy chục dặm đi vào mảnh núi rừng, xe ngựa không tiện đi tiếp, người trên xe đi xuống. Tiêu Thiên Chấn, Viên Cương leo lên ngựa, cõng cung tên vào núi mênh mông.

Viên Cương cõng cung tên nhưng không định săn bắn. Tiêu Thiên Chấn kéo mấy tiếng dây cung bắn ra vài phát, chỉ bắn trúng một con thỏ. Tạm không bàn tên pháp của Tiêu Thiên Chấn thế nào, so với năm xưa kéo thân bệnh không thể Vạn Động mạnh thì bây giờ y đã khỏe hơn rất nhiều.

Chỉ bắn trúng một con thỏ nhưng Tiêu Thiên Chấn rất hào hứng, nhờ Viên Cương lột da rửa giùm, y thì nhặt củi khổ đốt lửa trên ngọn núi nhỏ.

Viên Cương cầm con thỏ đã rửa sạch trở về từ khe suối, Tiêu Thiên Chấn ra hiệu hơ lửa nướng thỏ.

Viên Cương ngồi bên đống lửa nướng thỏ, liếc mắt bốn phía, phát hiện hộ vệ đi cùng đã bị Tiêu Thiên Chấn đuổi ra xa chút canh giữ quanh núi nhỏ. Không biết tiểu tử Tiêu Thiên Chấn hẹn Viên Cương đi ra gặp mặt muốn làm gì.

Viên Cương liếc hướng Tiêu Thiên Chấn phát hiện y cũng nhìn mình, ánh mắt đầy ẩn ý.

Viên Cương hỏi: “Thứ sử có chuyện gì không?”

Tiêu Thiên Chấn nói: “Thứ sử? Viên đại ca cảm thấy ta có tư cách làm thứ sử Kim châu sao?”

Viên Cương không hiểu ý Tiêu Thiên Chấn: “Chẳng lẽ công tử không phải thứ sử Kim châu?”

Tiêu Thiên Chấn không hề e dè nói: “Ta chỉ là con rối trên danh nghĩa, người thật sự nắm quyền lớn Kim châu là mẫu thân của ta.”

Viên Cương chốt câu: “Tóm lại là nằm trong tay mẫu tử các người.”

Tiêu Thiên Chấn thản nhiên nói: “Ta đã trưởng thành, lẽ ra nên tiếp chưởng sự vật quân chính, nhưng mẫu thân không chịu giao quyền lại, có lẽ vì có người không hy vọng ta cầm quyền.”

Đề tài dần mẫn cảm, Viên Cương không ngờ Tiêu Thiên Chấn sẽ nói lời như thế với người ngoài.

Chân mày Viên Cương co giật, lật con thỏ sang mặt khác, nói: “Ai không hy vọng công tử cầm quyền?”

Mắt Tiêu Thiên Chấn lóe tia tối tăm, trong óc hiện ra các cảnh khó xem giữa trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ Lê Vô Hỏa và Hải Như Nguyệt.

Tiêu Thiên Chấn hít sâu, dời đề tài: “Nghe nói Dong Bình quận vương đã phát động tấn công Nam châu, thế công mãnh liệt, nắm chắc bắt lấy Nam châu rồi.”

Viên Cương nhìn Tiêu Thiên Chấn, không hiểu y có ý gì.

Tiêu Thiên Chấn nói: “Nếu môn phái tu hành có sức khống chế quá mạnh với thé tục thì dù là người tọa trấn ở Nam châu hoặc Kim châu đều khó sống, nếu hai bên hợp tác sẽ rất có triển vọng. Theo ta được biết Ngưu Hữu Đạo có ảnh hưởng không nhỏ đến Thương Triêu Tông, luôn phân ưu cho Thương Triêu Tông. Mong Viên đại ca hỗ trợ gửi một câu đến Ngưu Hữu Đạo, hy vọng được gặp mặt một lần nói chuyện.”

Viên Cương đã hiểu ý của Tiêu Thiên Chấn, y bị bó tay bó chân trong Kim châu, hy vọng nhờ sức mạnh bên ngoài giành quyền.

Viên Cương đồng ý: “Được!”

Viên Cương rút Tam Hống đao từ sau lưng ra, lật đao duỗi tay gác đao lên cổ Tiêu Thiên Chấn.

Tiêu Thiên Chấn ngây người lắp bắp: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?”

Viên Cương dùng lưỡi đao nâng cằm Tiêu Thiên Chấn lên, hai người đứng dậy.

Một hộ vệ dưới núi phát hiện, lắc người lao đến, quát to: “To gan!”

Viên Cương thuận tay ném thỏ nướng đi, kéo Tiêu Thiên Chấn lại gần, giơ tay chặt vào cổ y. Tiêu Thiên Chấn trợn trắng mắt xỉu.

Chỉ giây lát Viên Cương đã bắt cóc con tin, lưỡi đao gác ngang cổ y. Sự bình tĩnh lạnh lùng của Viên Cương làm tu sĩ xúm lại gần ném chuột sợ vỡ đồ.

Một tu sĩ quát mắng: “Thả công tử ra ngay! Dám tổn thương một cọng tóc của công tử sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!”

Đám tu sĩ giật mình, vì trong núi rừng phương xa có một đám tu sĩ che mặt nhảy ra giằng co với họ.

Viên Cương lạnh lùng quát: “Tránh ra!”

Viên Cương cầm con tin, phản ứng nhanh nhẹn tùy thời cảnh giác bốn phía đánh bất ngờ, nên tu sĩ Vạn Động Thiên Phủ không dám hành động lỗ mãng. Bọn họ không có quyền quyết định sự sống chết của Tiêu Thiên Chấn, trong tình huống trên cổ y gác dao bộc họ phải nhường một con đường.

Viên Cương chạm mặt với nhóm tu sĩ bịt mặt, nhanh chóng ném Tiêu Thiên Chấn cho một người rồi cả đám bắt cóc nhanh chóng rút vào sâu trong rừng.

Tu sĩ Vận động Thiên Phủ rượt theo, trong lúc đuổi bắt có kim sí bay nhanh hướng Kim châu báo tin.

Kim ssi bay qua núi sông đến bên trên phủ thành Kim châu, bay vào phủ thứ sử.

Chốc lát sau phủ thứ sử rối ren, một đám tu sĩ lấy trưởng lão Vận động Thiên Phủ Lê Vô Hoa dẫn đầu bay nhanh ra phủ. Bọn họ bất chấ pkinh thế hãi túc nhanh chóng lên xuống nóc nhà dân, lao nhanh ra khỏi thành.

Đám người này rời đi không lâu sau một phong thư được đưa vào phủ thứ sử.

Phong thư nhanh chóng được đưa vào tay Hải Như Nguyệt vẫn xinh đẹp quyến rũ.

Vẻ mặt Hải Như Nguyệt đầy rầu lo đang điều động các đường người ngựa chuẩn bị phong tỏa những con đường hiểm yếu phối hợp cứu nhi tử, không có tâm tình xem thư.

Hải Như Nguyệt phất tay nói với quản gia Chu Thuận: “Để một bên đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play