Viên Cương lên tiếng làm tiếng cầm ngừng bặt, Ngưu Hữu Đạo thôi đánh đàn.

Ngưu Hữu Đạo đứng lên đi tới bên bàn bày rượu và thức ăn, ngoắc tay:

- Còn chờ ta mời ngươi sao?

Viên Cương ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo, cầm bình lên rót rượu cho hắn:

- Đạo gia, ta đã sai.

Tiếng xin lỗi này có hai nghĩa, một là vì không nên kéo đối phương xuống nước, hai là không nghe lời khuyên của hắn hại chết Tô Chiếu.

Ngưu Hữu Đạo nói:

- Là ngươi quyết tâm muốn đứng về phía huynh muội Thương thị, ngươi không phải loại người bỏ dở nửa chừng. Chẳng qua ngươi dùng cách của mình cố gắng, ngươi sẽ không bỏ mặc tất cả tại đây, ta biết sớm muộn gì ngươi sẽ trở về. Tóm lại bình an trở lại là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.

Viên Cương nói:

- Là lỗi của ta, Đạo gia vốn nên nhàn vân dã hạc, lúc ở Nam Sơn Tự lẽ ra không nên kéo Đạo gia vào.

Ngưu Hữu Đạo phẩy ta:

- Ngươi nghĩ nhiều quá, ta chỉ muốn sống tự do nhưng trong loạn thế này cứ né tránh mãi thì không được, miễn ta còn dụmc vọng tu luyện thì không thể thoát khỏi. Muốn làm nhàn vân dã hạc phải có tư cách mới được, sớm muộn gì sẽ bị cuốn vào. Giờ nói những chuyện này không ý nghĩa gì, ta nghe nói Bạch Vân gian bên Tề quốc bị xét tiệm đóng cửa, Đậu Hủ quán cũng bị bao vây ngay hôm đó. Ta không liên lạc được ngươi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Khi nghe tin tức bên Tề Kinh thì Ngưu Hữu Đạo rất sốt ruột, nhưng nôn nóng vô ích, không cách nào liên lạc với Viên Cương. Giờ thấy Viên Cương tay chân lành lặn trở về Ngưu Hữu Đạo mới nhẹ lòng.

Viên Cương nói:

- Tô Chiếu đã chết.

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi:

- Ngươi giết?

Viên Cương nói:

- Gần như vậy, bị ta hại chết.

Nghe là lạ, Ngưu Hữu Đạo nhướng mày nói:

- Là thế nào?

- Sau khi Đạo gia đi ta liền tìm đến Bạch Vân gian...

Viên Cương kể tỉ mỉ mình đi gặp Tô Chiếu, lên giường với nhau, sau đó trúng độc Khổ Thần Đan. Cuối cùng gã gặp nạn trong sa mạc đơn độc trở về.

Biểu tình của Ngưu Hữu Đạo nhiều màu. Uynh đệ này biến Tô Chiếu thành nữ nhân của gã, đây là chiêu mỹ nam kế? Nhưng không giống phong cách của Viên Cương. Khổ Thần Đan không có hiệu quả với gã? Viên Cương tu luyện ngạnh khí công có thể giải được độc của Khổ Thần Đan? Thực lực hiện tại có thể đấu cứng với tu sĩ Kim Đan kỳ truy sát gã? Còn có thể triệu hoán sa hạt khống chế hạt hoàng, thật ảo.

Không ngờ sau khi Viên Cương rời khỏi mình trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngưu Hữu Đạo nốc một ly rượu an ủi tim đập nhanh.

Ngưu Hữu Đạo buông ly rượu xuống lại than dài, hắn biết chuyện của Tô Chiếu kíc,h thích đôi chút đến Viên Cương, không biết nên nói cái gì. Nói thật thì nếu Viên Cương không xảy ra quan hệ đó với Tô Chiếu, nếu Ngưu Hữu Đạo có cơ hội chưa chắc sẽ bỏ qua cho nàng ta. Nữ nhân này đi theo Thiệu Bình Ba không làm chuyện tốt gì, trong số những người gây rắc rối cho hắn ở Tè Kinh có phần của Tô Chiếu.

Nhưng Tô Chiếu vì Viên Cương mà phản bội Hiểu Nguyệt các nằm ngoái dự đoán của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cười khổ nói:

- Hầu Tử, sức hấp dẫn của ngươi thật lớn. Nói thật cho ta biết đi, có phải Hải Như Nguyệt cũng có dan díu với ngươi? Viết thư qua lại với bên này thường hay quanh co lòng vòng nhắc tới ngươi.

- Không có, hơi có dây dưa chút nhưng ta không hứng thú với nàng. có điều nàng và Ninh vương Thương Kiến Bá có gian díu...

Viên Cương kể việc Hải Như Nguyệt nói cho gã nghe quá khứ của nàng và Thương Kiến Bá.

Ngưu Hữu Đạo nghe xong càng rõ ràng, nữ nhân này chắc chắn có ý với Hầu Tử.

Ngưu Hữu Đạo cười xòa:

- Mặt đỏ chút cũng tốt, tránh cho được nhiều nữ nhân thích.

Ngưu Hữu Đạo nói thật lòng, Viên Cương mặt đỏ không đẹp trai như xưa, hơi kỳ quặc.

Hai người tán dóc một lúc rồi Ngưu Hữu Đạo giơ tay chỉ một hướng:

- Thấy nấm mồ dưới đỉnh núi bên kia không? Mới thêm.

Viên Cương nhìn theo, trước kia không có mộ đó, thắc mắc hỏi:

- Của ai vậy?

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói:

- Hắc Mẫu Đơn!

Viên Cương giật mình:

- ... Xảy ra chuyện gì?

- Khi từ Tề quốc trốn trở về gặp chút rắc rối...

Ngưu Hữu Đạo kể lại tình huống khi đó rồi khẽ thở dài:

- Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng vậy, mưa cũng thế, hai ta đã nhìn quen sống chết. Chuyện của Tô Chiếu buông được thì buông, không quên được thì để trong lòng. Người sống và người chết đều không có ý nghĩa gì, như ngươi nói phải làm chuyện có nghĩa, người sống làm chút chuyện có nghĩa cho người chết là tốt hơn hết. Ta tin tưởng ngươi không phải loại người chìm trong bi thương đau xót mãi.

Viên Cương nói:

- Tô Chiếu phản ra Hiểu Nguyệt các vì ta, sợ là sẽ gây rắc rối cho ngươi.

Ngưu Hữu Đạo nói:

- Tô Chiếu đã chết, việc đã trôi qua, ta sẽ nói với bên Hiểu Nguyệt các sau. Chuyện nhỏ bình thường cỡ này ta dàn xếp được, không rắc rối gì.

Hai người nói chút chuyện khác, Ngưu Hữu Đạo đặc biệt hỏi tình huống của Huyền Vi.

Nhóm Viên Phong còn chưa về, tuy Viên Cương rút lui chậm nhưng nhờ Huyền Vi ngược lại về Thanh Sơn quận trước nhất.

Trích Tinh thành, Yêu Nguyệt khách đi.ếm, Lệnh Hồ Thu dẫn Hồng Tụ, Hồng Phất ra khách đ.iếm.

Tuy ba người bị trục xuất Hiểu Nguyệt các nhưng nhiều năm qua có để dành được đôi chút, đủ để ở trong Yêu Nguyệt khách đi.ếm.

Ba người loanh quanh trong trong thành sau cùng đến trước một bức tường chiếu, bên trên viết năm chữ ‘bảng Tà Ma Ngoại Đạo’, bên dưới rậm rạp viết tên và lai lịch.

Có tên trên bảng danh sách đều là người phá hoại quy định của giới tu hành, tu sĩ trong thiên hạ cùng tru.

Khai sơn lập phái không không dễ, bọn họ có thể lấy ra tiền bạc nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ thì hơi khó.

Ba người vốn định bỏ tiền mua ba mươi nhiệm vụ từ tay người khác, nhưng đám tán tu này không ai chịu, dù sao nhiệm vụ của họ đổi bằng mạng sống, sao có thể dễ dàng bán đi. Quan trọng là Lệnh Hồ Thu muốn có quyền chủ đạo tuyệt đối sau khi sáng lập môn phái, thấy bị người ta cản tay nữa, tuy nhiên điều kiện này rất khó chấp nhận.

Ba người đi Vô Biên các trước, nhưng không thành công, họ đến Trích Tinh thành tìm cơ hội nhưng kết quả giống nhau, hoặc là ra gái cao đến nỗi Lệnh Hồ Thu không chấp nhận được, vượt qua túi tiền của y. Thứ người ta đổi bằng mạng sống tất nhiên sẽ không bán vĩa.

Lệnh Hồ Thu nghĩ tới nghĩ lui quyết định tự tay hoàn thành nhiệm vụ trên bảng Tà ma Ngạo Đạo.

Ở trong Hiểu Nguyệt các nhiều năm, Lệnh Hồ Thu được tài nguyên trong các nâng đỡ không phải không thu hoạch, mấy năm nay cũng kết nối nhiều nhân mạch có thể cung cấp tiện lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

Ba người chép hết tên trên bảng rồi về khách điếm sàn lọc nhiệm vụ.

Trên đường đi Hồng Tụ nhỏ giọng nói:

- Tiên sinh, chúng ta bị người theo dõi.

Cơ mặt Lệnh Hồ Thu căng cứng không hé răng, ba người nhanh chóng về khách điếm.

Ai ngờ người theo dõi họ cũng vào theo.

Hành lang ngoài phòng.

Lệnh Hồ Thu bỗng xoay người nhìn người kia, hỏi:

- Bằng hữu có chuyện gì không?

Người kia kéo mặt nạ giả xuống.

Ba người Lệnh Hồ Thu ngây ra, người đến không phải ai khác, là Đoạn Hổ theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, họ từng gặp qua người này.

Sau cùng Đoạn Hổ theo họ về phòng.

Trong phòng, không ai bưng trà lên cho khách.

Lệnh Hồ Thu ngồi trên ghế không nóng không lạnh hỏi:

- Ngưu Hữu Đạo kêu ngươi tới?

Đoạn Hổ móc một chiếc túi gấm ra đặt lên bàn:

- Đạo gia biết Lệnh Hồ tiên sinh gặp chút khó khăn nê phái ta dâng vật này lên, hy vọng có thể giúp đỡ tiên sinh.

- Ta không cần hắn giúp gì.

Ngoài miện Lệnh Hồ Thu nói vậy nhưng ánh mắt ba chủ tớ liếc hướng túi gấm đặt trên bàn.

Đoạn Hổ hỏi:

- Sao tiên sinh không mở ra xem thử?

Lệnh Hồ Thu hỏi:

- Cái gì?

Đoạn Hổ nói:

- Mấy huynh đệ chúng ta trước khi đi theo Đạo gia cũng từng có cuộc sống tán tu, từng muốn khai tông lập phái, nhiệm vụ trên bảng, bằng chứng hoàn thành nhiệm vụ đều nằm ở bên trong.

Năm đó bọn họ đi theo Ngưu Hữu Đạo vốn định bán những nhiệm vụ này đi nhưng bị Ngưu Hữu Đạo cản lại.

Ý của Ngưu Hữu Đạo là không cần gấp đổi tiền, thứ đổi bằng mạng sống đừng dễ bán đi, hãy giữ lại, không ngờ giúp cho lần này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play