Một con chim to bay tới xoay quanh bên trên Nhà Tranh sơn trang dẫn đến tu sĩ vùng này cảnh giác cao độ.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi cũng bị kinh động ló mặt ra ngước nhìn.
Con chim lớn xoay quanh rồi giảm thấp độ cao, khi cách mặt đất mấy trượng có một người nhảy xuống, con chim đập cánh bay vút đi xa.
Quản Phương Nghi không biết người đến là ai. Ngưu Hữu Đạo cười bước lại gần, nhóm Đoạn Hổ cũng đi qua thé là Quản Phương Nghi chạy theo xem.
Người đến không ai khác hơn là Viên Cương.
Khi Ngưu Hữu Đạo đi hướng Viên Cương cũng ngước đầu nhìn chim to bay xa.
Đám người Đoạn Hổ chào hỏi:
- Viên gia!
Quản Phương Nghi nghe xưng hô biết đại khái là ai, bà có nghe bên này nói về Viên Cương nhưng chưa gặp mặt bao giờ.
Hứa Lão Lục kéo tay áo Quản Phương Nghi lại nhỏ giọng nói:
- Đại tỷ, ta từng gặp lão bản An Thái Bình của Đậu Hủ quán Tề Kinh.
Phù Phương Viên làm mua bán, việc quan trọng là phải quen biết nhiều người. Sau khi Đậu Hủ quán nổi tiếng ở Tề Kinh thì Phù Phương Viên đi xem ngay, Hứa Lão Lục từng gặp Viên Cương không có gì lạ.
Quản Phương Nghi ngạc nhiên vụt quay đầu nhìn Viên Cương:
- ...
An Thái Bình là Viên Cương? An Thái Bình dược Hô Diên gia xem trọng chính là gian tế Ngưu Hữu Đạo sắp xếp?
Quản Phương Nghi không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán ra tội danh biên quân vu hãm Hô Diên Vô Hận chắc chắn là giả.
Viên Cương gật đầu với đám người Đoạn Hổ, sau đó nhìn hướng Ngưu Hữu Đạo:
- Đạo gia!
Ngưu Hữu Đạo khẽ ừ, ngước cằm lên hỏi:
- Ai đưa ngươi đến?
Viên Cương liếc lên trời, đáp:
- Ta cũng không biết là ai.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nhìn lại Viên Cương, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đừng nói cho ta biết người khống chế loài chim như vậy rảnh rỗi đón khách đại ven đường, ngươi có sức hấp dẫn lớn vậy sao?
Viên Cương trả lời:
- Là Huyền Vi của Vệ quốc đưa ta đến Vô Biên các, không biết xếp đâu ra một con chim đưa ta trở về.
Khi Huyền Vi mời đi Vệ quốc vừa lúc Viên Cương hoang mang không biết đi đâu, hơi dao động chút. Nhưng Viên Cương biết rõ thừa tướng một nước sẽ không bỗng dưng đưa ra lời mời, chắc chắn có mưu đồ gì. Khi đụng chuyện, đối mặt người dính líu gút mắt ích lợi chưa chắc Viên Cương ứng đối được, rất có thể sẽ chuốc rắc rối cho Đạo gia, nghĩ thông điều này nên gã từ chối.
Thật ra Huyền Vi không chỉ nhìn trúng Viên Cương còn định qua gã lôi kéo Ngưu Hữu Đạo đi Vệ quốc.
Viên Cương từ chối làm Huyền Vi thấy đáng tiếc, nhưng chuyện tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến tây, thế là vòng về Vô Biên các, đưa Viên Cương đến các rồi cho một con chim đưa gã về. Huyền Vi sẽ không vất vả đường xa tự mình đưa Viên Cương đến Thanh Sơn quận, nàng là thừa tướng một nước, bận rộn giải quyết nhiều việc, phân phối thời gian đều đã sắp đặt kỹ.
Khi chi tay nhau ở Vô Biên các họ mời lẫn nhau khi nào có rảnh thì ghé chơi, sẽ chiêu đãi đối phương nhiệt tình.
Huyền Vi cố ý nhắc Viên Cương nhớ kêu Ngưu Hữu Đạo đi cùng.
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt:
- Huyền Vi của Vệ quốc?
Cái tên này vừa lạ vừa quen, Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ hỏi:
- Ngươi nói đến không lẽ là nữ thừa tướng của Vệ quốc?
Viên Cương nói:
- Đúng là nàng! Trùng hợp gặp nhau, bên người nàng còn có Tây Môn Tinh Không cao thủ đệ nhất bảng danh sách.
Mọi người ngạc nhiên nghe, ngơ ngác ngó nhau. Người bình thường muốn gặp thân phận như Huyền Vi còn không được chứ đừng nói tình cờ gặp gỡ.
Ngưu Hữu Đạo cũng thấy lạ:
- Sao ngươi gặp được nàng?
Viên Cương nói:
- Việc này nói rất dài dòng.
Có chút chuyện Viên Cương không muốn nói trước mặt nhiều người.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương từ trên xuống dưới:
- Nếu dài dòng thì lát nữa nói sau, mà sao mặt đỏ vậy?
Viên Cương kéo tay áo lộ ra nguyên cánh tay đỏ rực:
- Cả người đều đỏ, chờ chút nói.
Ngưu Hữu Đạo khẽ ừ, không nói nhiều nữa, vung tay lên:
- Đi tắm trước.
Viên Cương rời đi.
Quản Phương Nghi giơ quạt tròn chặn đường Viên Cương lại, biết rõ còn cố hỏi:
- Trông lạ mặt quá, xưng hô thế nào đây?
Khóe mắt Viên Cương liếc qua, giơ tay đẩy tay bà ra, lười không thèm đáp lại, cõng đại đao sải bước đi.
Quản Phương Nghi xoe tròn mắt sau đó giận dỗi nói:
- Loại người gì vậy? Có biết lễ độ không?
Ngưu Hữu Đạo cười thầm. Viên Cương trở lại làm hắn như trút được gánh nặng, thầm thở phào nhẹ nhõm, trở về là tốt rồi.
Đám người Đoạn Hổ cũng cười. Quản Phương Nghi không biết con người của Viên Cương chứ họ thì rất hiểu. Làm bộ dáng nữ nhân yéu đuối trước mặt Viên Cương là vô dụng, gã không ham.
Chốc lát sau Viên Phương nghe tin chạy đến, cố ý đi thăm Viên Cương sau đó rời khỏi sơn trang, sai người chuẩn bị rượu và thức ăn.
Thương Thục Thanh rất nhanh nhe tin tìm đến. Nhưng Viên Cương đang tắm, nàng không thể giống Viên Phương xông thẳng vào phòng xem.
Quản Phương Nghi đã nhìn ra Viên Cương là nhân vật trung tâm chỗ này từ thái độ người theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Khi Ngưu Hữu Đạo thấy Thương Thục Thanh thì nêu yêu cầu nhỏ:
- Quận chúa cho mượn cầm dùng một chút.
Thương Thục Thanh ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy Ngưu Hữu Đạo đụng vào nhạc khí gì, nhưng từng nghe Viên Cương nói hắn biết chơi nhiều loại công cú nhạc.
Thương Thục Thanh hơi thắc mắc về điều này, nàng tưng xem qua hoàn cảnh Đào Hoa Nguyên nhưng không thấy bên trong có nhạc khí gì, thôn miếu nhỏ đó có điều kiện này sao?
Bên họ ôm nhiều thắc mắc về xuất thân của Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương. Một người ban đầu tố chất các mặt cao hay thấp liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành, thứ hai người hiểu biết hơi khác với lẽ thường.
Mặc dù bất ngờ nhưng Thương Thục Thanh vẫn vui vẻ đồng ý, nàng muốn lĩnh giáo cầm nghệ của hắn, hiếm khi hắn chủ động thế này.
Một cây cầm được ôm đến, Ngưu Hữu Đạo nhận lấy, đi lên tầng đỉnh alàu các.
Chốc lát sau lầu các quanh quẩn một tiếng cầm ‘ting’, tiếng kéo cầm như mở màn nước suối ngày đông.
Thương Thục Thanh nghiêng tai lắng nghe. Quản Phương Nghi loanh quanh trong viện cũng ngừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn hướng lầu.
Giai điệu chưa từng nghe, loại đàn cổ này thường chú trọng ý cảnh nhưng tiếng đàn trên lầu thiên hướng dùng tiếng nặng chỉnh tiết tấu ra bài nhạc, tạo cảm giác khác.
Điệu nhạc làm Thương Thục Thanh nhớ đến bài cuồn cuộn Trường Giang đông nước chảy mà năm xưa Viên Cương đọc, phối hợp với nhạc này rất khớp, ý cảnh càng rõ ràng hơn trong lòng nàng.
Quản Phương Nghi nói với Thương Thục Thanh:
- Nghe hay nhưng hơi lạ, không nhìn ra cái tên một bụng ý xấu mà biết cũng có chiêu như vậy.
Thương Thục Thanh chậm rãi niệm theo tiếng đàn cầm:
- Cuồn cuộn Trường Giang đông nước chảy, sóng hoa đào tận anh hùng. Thị phi thành bại quay đầu không. Núi xanh còn đó, mấy độ trời chiều. Người đánh cá tóc bạc lênh đênh trên sông xem trăng thu gió xuân...
Quản Phương Nghi ngừng phẩy quạt tròn yên lặng nghe Thương Thục Thanh đọc thơ, lắng nghe tiếng đàn trên lầu, kết hợp cả hai lại mới biết đây là lời và nhạc hoàn chỉnh.
Thương Thục Thanh niệm xong im lặng.
Quản Phương Nghi lẩm bẩm:
- Chững chạc, không có tinh thần phấn chấn, không giống như người trẻ tuổi.
Thương Thục Thanh buồn bã. Nghe nhạc thay tiếng lòng, nàng nghe ra vị Đạo gia này không hứng thú với vương hầu bá nghiệp của huynh muội họ, những gì hắn làm không phải là điều hắn mong muốn.
Viên Cương tắm xong rượu và thức ăn cũng bưng vào lầu các.
Viên Phương dựa vào lan can lầu các gật gù nghe nhạc.
Viên Cương lên lầu nhìn bóng lưng Ngưu Hữu Đạo, mím môi. Đã lâu không nghe Đạo gia đánh đàn, gã biết vì gã trở về khiến Đạo gia vui vẻ nên mới có nhã hứng như vậy. Viên Cương nghe hiểu ý bài này, trải qua một số chuyện làm gã huơ ihối hận. Đạo gia là người đánh cá tóc bạc lênh đênh trên sông xem trăng thu gió xuân trong bài nhạc. Viên Cương hối hận lúc trước không nên kéo Đạo gia xuống nước khiến hắn bị cuốn vào những thị phi này.
Viên Cương đến gần Viên Phương, dặn dò:
- Xuống lầu canh chừng, đừng để người ta lên.
Viên Phương nghe lời xuống lầu:
- Rõ!
Trước khi xuống lầu Viên Phương ngoái đầu liếc Viên Cương một cái, không hiểu sao vốn đã sợ Viên Cương, giờ Viên Cương về toát ra khí thế càng nặng nề hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT