Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Hạo Thanh Thanh đi ngang qua hắn ta, dừng lại ở phía trước, chậm rãi quay người lại, nhìn hắn ta hỏi: “Ngươi chính là An Thái Bình, ông chủ quán đậu hũ?”
Viên Cương: “Đúng!”
Hạo Thanh Thanh: “Binh lính ở biên cương bị vu oan, được tướng quân tán thưởng mà xá tội, ngươi đổi tên đổi họ đến đây là muốn làm gì?”
Viên Cương: “Nghe không hiểu ngươi đang nói gì, có phải ngươi nhận sai người rồi không?”
Hạo Thanh Thanh: “Ngươi cho là làm mặt biến thành đỏ ta sẽ không nhận ra ngươi chắc? Đặc thù của ngươi hoàn toàn khác biệt người khác.”
Viên Cương trầm mặc.
Hạo Thanh Thanh bỗng sâu xa nói một câu: “Ngươi gặp lại ta hơi muộn rồi.”
Viên Cương vẫn trầm mặc.
Hạo Thanh Thanh: “Ta đã gả cho người khác.”
Viên Cương: “Biết.”
Hạo Thanh Thanh: “Tất cả đều theo nghi lễ, đêm động phòng hôm đó ta đã viên phòng với Hô Diên Uy rồi.”
Viên Cương im lặng, cũng không trả lời lại, với hắn ta mà nói, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn ta cả.
Hạo Thanh Thanh trừng hắn ta một trận, cuối cùng không nhắc tới chuyện lệch khỏi khuôn mẫu kia nữa: “Chuyện trước kia cũng đã qua rồi, ta mặc kệ ngươi tiếp cận nhà Hô Diên có ý đồ gì, nể tình Ngưu Hữu Đạo đã mời ta ăn thịt kho tàu, ta cho ngươi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày phải rời khỏi Tề Kinh, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Viên Cương gật đầu một cái: “Được!”
Hạo Thanh Thanh bước đi, lúc đi ngang qua người hắn ta bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh như đao gọt của hắn ta, nói: “Mặt đỏ thật khó nhìn.”
Dứt lời nàng ta bước nhanh đi, hốc mắt đã đỏ bừng, ngấn lệ, nước mắt cũng chảy xuống, tiễn đưa những thứ đã mất, lại nâng tay áo hung hăng lau sạch nước mắt.
Tất cả chuyện này, Viên Cương không nhìn thấy…
Quận Thanh Sơn, nhà tranh.
Ngưu Hữu Đạo cầm bình nước tưới hoa, hoa là một gốc mẫu đơn màu đen, cũng không biết Thương Thục Thanh lấy được từ đâu, để trong sân của hắn.
Quản Phương Nghi phe phẩy quạt tròn uốn éo chậm rãi theo sau, ở một bên nhìn bồn hoa kia, không quấy rầy.
“Có việc?” Ngưu Hữu Đạo để bình nước xuống, hỏi.
Quản Phương tiến lên trình một tờ giấy: “Anh Vương Hạo Chân thật sự muốn tái gái, cưới em gái Thiệu Bình Ba, Thiệu Liễu Nhân.”
Ngưu Hữu Câu cầm tờ giấy nhìn nội dung bên trên, sau khi xem xong nhíu mày trầm tư, bỗng cười khổ một tiếng: “Người này theo dõi Anh Vương, xem ra thật đúng là anh hùng suy nghĩ giống nhau. A! Là ba vạn chiến mã đấy, Thiệu Bình Ba đúng là giỏi gây sức ép, làm thế nào cũng không động tới y được. Xem ra con của Anh Vương phi có thể có quan hệ với Thiệu Bình Ba. Hạo Chân ơi Hạo Chân, nếu ngươi thật sự cưới nữ nhân này về, chỉ sợ hai đứa con của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Quản Phương Nghi chớp chớp mắt: “Ngài là nói Thiệu Liễu Nhân sẽ giết con của Hạo Chân?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiện Liễu Nhân có làm thế hay không ta không biết, nhưng Thiệu Bình Ba là dạng người gì thì ta biết, Hạo Chân không có được đại vị thì thôi, một khi lên ngôi, Thiệu Bình Ba tám chín phần mười sẽ diệt trừ đứa con của vương phi tiền nhiệm, trải đường cho con ruột của Thiệu Liễu Nhân.”
Quản Phương Nghi: “Không phải ngài nói Thiện Liễu Nhân từng trăng sao với người đàn ông khác à? Sao không báo cho Hạo Chân biết, ngăn cản việc này?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Hạo Vân đã đồng ý rồi, Hạo Chân có đường từ chối chắc? Hơn nữa, có trăng sao với người khác hay không cũng không nói được, có lúc quan trọng, ở vài thời điểm khác lại chẳng quan trọng gì, cưới vợ cũng chỉ vì lợi mà thôi, lúc cần giả bộ hồ đồ vẫn có thể không nhìn tới, Thiệu Bình Ba đây là nhìn xem những người đó muốn làm gì, hoàn toàn là có chỗ dựa nên không lo sợ gì, ta cần gì phải làm tiểu nhân trong việc này. Thiện Liễu Nhân cũng chỉ bất đắc dĩ, ta cũng không cần thiết phải giày vò nữ nhân kia, khiến nàng khổ sở cũng chẳng có lợi gì cho ta cả.”
Quản Phương Nghi: “Ngài có thể thả ba vạn chiến mã kia tới Bắc Châu? Ngài không muốn ngăn cản lại sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thật ra ta muốn ngăn, nhưng dễ ngăn cản thế sao? Ba vạn chiến mã, có thể ra vào nước Triệu thoải mái, Thiệu Bình Ba chắc hẳn đã thu phục được nước Triệu. Di chuyển đám chiến mã đó há lại có thể không đề phòng người khác giở trò quỷ? Không chừng bên trong còn ẩn giấu cạm bẫy nào đó. Bắc Châu và quận Thanh Sơn xa xôi, lợi ích không xung đột, Thiên Ngọc Môn sẽ không làm loại chuyện đầu rơi máu chảy mà vẫn thấy chết không sờn đó đâu, nếu ngay cả nước Hàn và nước Yến cũng không cản được, ngươi cảm thấy dựa vào Lưu Tiên Tông bọn họ có thể ngăn cản được sao?”
Sa mạc mênh mông, vô cùng hoang vắng.
Một con kim sí từ trên trời bay xuống, một đám người đang đi trên sa mạc tam dừng trên một cồn cát, Thiệu Bình Ba ẩn sau đấu bồng màu trắng đưa mắt nhìn về phía xa.
Sau khi giải đọc mật tín, Thiệu Tam Tỉnh nhanh chóng bước tới bên cạnh Thiệu Bình Ba, vội vàng bẩm báo: “Đại công tử, phán đoán của ngài không sai, An Thái Bình kia quả nhiên có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo. Lục Thánh Trung có hồi âm, nói An Thái Bình hẳn là tâm phúc bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, tên thật của hắn ta là Viên Cương!”
Viên Cương? Thiệu Bình Ba biết bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có người như vậy, nhưng không ngờ người kia chính là Viên Cương, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua: “Đã xác nhận chưa?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Chắc là không sai được đâu, Lục Thánh Trung nói gã từng rơi vào tay Viên Cương, rất quen thuộc, liếc mắt một cái lập tức nhận ra.”
“Ngưu Hữu Đạo đã trở về quận Thanh Sơn, để lại thuộc hạ tâm phúc dễ bị bại lộ như vậy là có ý gì?” Thiệu Bình Ba hơi hoài nghi, nghĩ mãi không thông.
Thiệu Tam Tỉnh nhìn trái nhìn phải, thấp giọng hỏi: “Có thể là hướng tiểu thư đi không? Có cần nhắc nhở tiểu thư không?” Hắn đang nhắc tới Tô Chiếu, bên cạnh có người của Đại Thiện Sơn, hắn không tiện để người khác biết bên này có quan hệ với Hiểu Nguyệt Các, sợ người của Đại Thiện Sơn nghe thấy.
Gió thổi qua cuốn theo cát vàng, thổi bay nón bồng che mặt Thiệu Bình Ba, cũng thổi tung áo choàng, bên dưới áo choàng, áo trắng như tuyết.
Thiệu Bình Ba tóc bạc nửa ngẩng đầu đối diện trời cao, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhớ tới cảnh trong khuê phòng Tô Chiếu ngày đó, vẻ mặt hơi khó chịu, dường như ý thức được việc gì.
“Tâm không ở chỗ ta, không giữ được, thông báo với người bên nàng, trông cậy vào tạo hóa của nàng đi.” Thiệu Bình Ba ngẩng đầu nhìn trời nhàn nhạt nói một câu.
Trong lòng Thiệu Tam Tỉnh run lên, cũng ý thức được ý nghĩa sâu xa trong lời y nói, không phải nhắc nhở Tô Chiếu, mà là muốn nói cho Hiểu Nguyệt Các biết Tô Chiếu đã bại lộ, Hiểu Nguyệt Các xử lý người đã bại lộ như thế nào? Không biết người phía sau Tô Chiếu có thể bảo vệ nàng không.
“Còn nữa, bên kia đừng động đến Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết đạt được hẹn ước gì với Ngưu Hữu Đạo, chỉ sợ vừa động đến Viên Cương... Báo cho triều đình nước Tề biết thân phận gian tế của An Thái Bình.”
Thiệu Bình Ba lại bồi thêm một câu, đây là muốn đẩy Viên Cương vào chỗ chết.
Áo choàng phía sau lưng y tung bay, cả người giống như một con chim trắng đang vẫy cánh muốn bay lên, khiến người ta có cảm giác sắp bay theo gió…
Phủ thượng tướng quân Hô Diên, một tên thái giám dáng người khôi ngô dẫn mấy người tiến vào.
Thái giám dáng người khôi ngô này chính là kẻ lúc trước bắt Lệnh Hồ Thu, tên là Mạc Chiết, đồ đệ của tổng quản đại nội Bộ Tầm.
Tùy tùng dừng lại trong sân, Mạc Chiết được người mời vào gian chính dùng trà.
Chỉ một lát sau, Tra Hổ và Hô Diên Vô Hận đi vào, Mạc Chiết vội vàng buông tách trà đứng dậy, chắp tay nói: “Nô tài tham kiến thượng tướng quân!”
Hô Diên Vô Hận hỏi: “Không biết bệ hạ có ý chỉ gì?”
Mạc Chiết cung kính đáp: “Ý chỉ thì không có, chỉ là bệ hạ có bảo nô tài chuyển đôi lời cho thượng tướng quân.”
Hô Diên Vô Hận khoanh tay đi tới trước mặt y, bảo: “Nói đi.”
Mạc Chiết nói: “An Thái Bình ở quán đậu hũ, thân phận thật sự là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo quân Thanh Sơn Nam Châu nước Yến, tên thật là Viên Cương.”
Mắt hổ của Hô Diên Vô Hận chấn động, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tra Hổ cũng đang giật mình.
Hô Diên Vô Hận nói: “Có phải hiểu lầm ở đâu không, nếu là gian tế, vì sao không chịu vào kiêu kỵ quân?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT