“Qua sa mạc thì cứ qua sa mạc, để đám người của Đại Thiện Sơn vất vả một chút.”

Quán đậu hũ, trong rừng cây nhỏ ở nội viện, có treo dây thừng bình thường dùng để huấn luyện “đám tiểu nhị”.

Hô Diên Uy an vị trên một sợi dây thừng ở đó, đong đưa, cứ như ngồi trên xích đu.

Viên Cương đi vào, thấy dáng vẻ buồn bực không vui của hắn ta, tiến tới hỏi: “Gần đây ngươi cứ uể oải sao vậy.”

Hô Diên Uy than thở: “Mệt chết, làm việc ở Bát Kinh. Về sau sợ là càng không có cơ hội nào, chắc là không bao lâu nữa ta sẽ bị điều đi làm tùy quân của kiêu kỵ quân, không dễ gì trở lại kinh thành. Có điều đi cũng tốt, trong nhà có một con hổ cái, người ta là tu sĩ, ta đánh không lại người ta, cũng không có ai nói thay ta được lời nào, đúng là thiệt thòi, không thể nào yên bình qua ngày được, ta chẳng muốn ở lại kinh thành phồn hoa nữa, cứ coi như đi tị nạn.”

Viên Cương cầm lấy sợi dây thừng, kéo kéo, dường như đang thử độ bền, hỏi lại: “Bên ngoài đồn ầm lên, nói Anh Vương muốn tái giá, cưới con gái Thiệu Đăng Vân ở Bắc Châu nước Hàn, là thật à?”

“Ừ, thật.” Hô Diên Uy gật đầu, bông cười ha hả tự giễu: “Chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, còn đi quan tâm người khác nữa à?”

Ngoài quán đậu hũ, một chiếc xe ngựa đi tới, dừng lại ven đường, một cô gái chờ sẵn ở đó nhanh chóng chui vào bên trong xe ngựa.

Bên trong xe, Hạo Thanh Thanh giả trang thành một phụ nhân cầm kiếm trong tay ngồi ngay ngắn.

Sau khi cô gái đi vào lập tức bẩm báo: “Công chúa, xác nhận, Tam gia lại tới quán đậu hũ này.”

Roẹt! Thanh kiếm trong tay Hạo Thanh Thanh đột nhiên rút ra một nửa, nàng ta cười lạnh nói: “Tính tình tên kia ta còn không rõ à? Quán đậu hũ có thể hấp dẫn hắn mới là lạ, trong quán đậu hũ này chắc chắn có giấu nữ nhân, đi, chúng ta bắt gian!” Kiếm lại đút trở về.

Cô gái nhất thời luống cuống, vội vàng đưa tay ngăn nàng ta lại: “Công chúa, ngài không thể làm loạn được!”

“Làm loạn? Ha ha, đừng để ta bắt được, nếu dám trộm léng phéng với nữ nhân sau lưng ta, ta thiến hắn đưa vào cung làm thái giám! Tránh ra!” Họa Thanh Thanh đẩy cô gái ra, trực tiếp chui ra khỏi xe ngựa nhảy xuống.

Hộ vệ đi theo bên ngoài xe ngựa lập tức đuổi kịp.

Cô gái nhảy theo xuống xe ngựa, vẻ mặt sốt sắng, vội vàng không nói lên lời.

Mà khu vực xung quanh quán đậu hũ đều bị Hô Diên Uy mua hết, toàn bộ dùng cho quán đậu hũ, ở giữa có một ngõ nhỏ đi vào khu vực này, có người trông coi.

“Quý khách, xin hỏi ngài tìm ai?” Người trông coi cản lại.

Rầm! Hạo Thanh Thanh không trả lời, nhấc chân lên đạp một cái, đá bay ra ngoài…

Trong rừng cây nhỏ nội viên có trưng một cây Trảm Mã Đao, đao là Hô Diên Uy làm giúp hắn ta, cũng là hắn ta bảo Hô Diên Uy làm giúp.

Lần trước sau khi đao gãy, hắn ta đã muốn có một thanh đao tốt, lần này Hô Diên Uy tới đây cũng là thuận tiện tặng đao.

Thanh Trảm Mã Đao này nhìn không giống bình thường, phong cách cổ xưa, cầm lên nặng tay, phỏng chừng nặng gấp ba lần thanh đao cũ hắn ta dùng.

Sống đao rộng hơn một chút, sống đao là ba con hổ thân thể thon dài đầu đuôi nối nhau, một con leo lên há miệng gào rống, một con mở bốn chân ra chạy, con còn lại ở gần chuôi đao là một con ngọa hổ, dường như đang ngủ say.

Theo cách nói của Hô Diên Uy, đao này tên là “Tam Hống Đao”, nếu lực chém ra đủ mạnh có thể phát ra tiếng như hổ rống, căn cứ vào lực lớn hay nhỏ, có thể kích phát ra ba loại tiếng hổ gầm khác nhau, khi anh dung chiến đấu trên chiến trường, đủ lực uy hiếp!

Hô Diên Vô Hận là võ tướng, trong nhà cất chứa không ít binh khí tốt, thanh bảo đao này chính là một trong những thanh đao Hô Diên Vô Hận cất giấu, nghe nói Viên Cương muốn một thanh đao tốt, Hô Diên Vô Hận bảo Hô Diên Uy đưa thanh đao này tới.

“Tiện tay không? Ta cầm thấy rất nặng.” Hô Diên Uy thấy dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay của Viên Cương, hỏi.

Viên Cương vuốt đao gật đầu: “Đao tốt!”

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng đánh nhau ồn ào, ngay sau đó tiếng còi “tuýt tuýt” vang lên, là tín hiệu cảnh báo bên này, Viên Cương bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức xông ra ngoài.

Hô Diên Uy đương nhiên cũng nghe thấy tiếng đánh nhau, đứng lên hắc hắc một tiếng: “Mẹ nó, ai chán sống chạy tới nơi này gây chuyện?”

Hắn ta xắn hai bên tay áo, bước nhanh ra ngoài, ý chí chiến đấu sục sôi.

Bên trong ngõ nhỏ, một đám người cầm gậy gộc,

Lưỡi kiếm trong tay Hạo Thanh Thanh đã đặt trên cổ một tiểu nhị trong quán đậu hũ, ép hỏi Hô Diên Uy ở đâu, nhà cửa ở đây san sát, nàng ta cũng biết Hô Diên Uy ở chỗ nào.

Pháp sư đi theo Hô Diên Uy đang ở đó ngăn cản, khuyên Hạo Thanh Thanh đừng làm bậy ở đây.

Pháp sư hỗ trợ Hạo Thanh Thanh cũng khuyên cô đừng xằng bậy, có người âm thầm cảnh cáo cô, thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận cực kỳ coi trọng chủ quán đậu hũ này.

Nhưng Hạo Thanh Thanh căn bản không nghe, làm theo ý mình, lưỡi kiếm trong tay đã cứa ra vết máu trên cổ tiểu nhị ở đây, mắt lạnh lẽo nhìn mọi người, cảnh cáo: “Nếu không nói, ta chém đầu hắn!”

Đám người vây quanh bỗng tách ra, Viên Cương để Trảm Mã Đao trên tay hiện thân ở phía sau đám người.

Hạo Thanh Thanh đặt kiếm trên cổ tiểu nhị đưa mắt nhìn lại, lập tức sắc mặt đờ đẫn, môi anh đào khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập bất ngờ không tin được, nhìn chằm chằm Viên Cương.

Viên Cương nhìn thấy nàng ta cũng bất ngờ, nhíu mày, thầm nghĩ không ổn, ánh mắt dừng trên người mấy an hem bị đánh ngã dưới đất, nghiêng đầu bảo: “Lui hết ra đi, không có chuyện có mọi người.”

“Ai dám ăn tim hùm mật báo, dám…” Hô Diên Uy hô to gọi nhỏ đi tới, nhưng ngay sau khi thấy người hành hung là ai lập tức im như thóc, vẻ mặt còn khẽ run rẩy, có điều sau khi nhìn thấy Viên Cương bỗng dưng có niềm tin, biết ông già nhà mình coi trọng Viên Cương, lúc này nhân cơ hội nổi bão, chỉ vào Hạo Thanh Thanh cả giận nói: “Nàng làm gì đó?”

Hạo Thanh Thanh kiêu ngạo nâng cằm, có điều vẫn buông kiếm đặt trên cổ tiểu nhị xuống, ánh mắt phức tạp thỉnh thoảng liếc qua Viên Cương.

Một đám tiểu nhị cũng nghe thấy lời Viên Cương nói, đều quay lại hết, hiện trường bị vây kín lập tức thoáng đãng hơn không ít.

“An huynh, đây là tiện nội, từ nhỏ đã điêu ngoa, thích gây chuyện, ngươi đừng để bụng.” Hô Diên Uy nhìn như đang nghĩa hiệp đứng ra nói đỡ cho vợ, thật ra đang tiện thể mắng vốn.

Hạo Thanh Thanh lập tức xuất kiếm: “Ai tiện? Chàng lặp lại lần nữa thử xem!” Nàng ta bước nhanh tới, dáng vẻ như sắp rút kiếm chém người.

“Ta cảnh cáo nàng đừng làm loạn!” Hô Diên Uy ngoài miệng kêu như vậy, cả người lại luống cuống, chạy ra sau Viên Cương trốn.

Hai vợ chồng này đúng là khiến người ta không chịu nổi!

Pháp sư đi theo của hai bên cũng đau đầu, không thể để nàng ta làm gì Hô Diên Uy, đều đứng ra giữa ngăn cản, làm vị công chúa này bớt giận.

Lưỡi đao trên tay Viên Cương hạ xuống, cũng không quản Hô Diên Uy ở phía sau như thế nào, xoay người chậm rãi bước đi.

Ngõ nhỏ sau một trận đánh cãi, Hô Diên Uy ồn ào đòi về tố cáo, dựa vào bên tường vừa lùi vừa chạy.

Pháp sư hộ tống Hô Diên Uy cũng rời đi theo.

“Công chúa, chúng ta cũng trở về đi.” Pháp sư hộ tống bên này cũng khuyên.

Xoẹt! Bảo kiếm trở lại vỏ, Hạo ThanhThanh xoay người đi về sân viện chỗ Viên Cương đi tới.

Một pháp sư hộ tống đưa tay ngăn cản: “Công chúa, chủ nhân nơi này không dễ chọc, nếu khiến tướng quân không vui, chọc giận thượng tướng quân, chỉ sợ ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không dễ nói đỡ giúp ngài.”

Hạo Thanh Thanh nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn hỏi chủ nhân nơi này là tên khốn kia tới đây làm gì…”

Trong rừng cây nhỏ, Tam Hống Đao găm ngang trên một thân cây, một cánh tay của Viên Cương khoác lên trên, trầm mặc.

Hắn ta không ngờ Hạo Thanh Thanh công chúa cao quý lại chạy đến đây, hắn ta biết, Hạo Thanh Thanh chắc chắn nhận ra mình.

Hắn ta cũng biết, bại lộ thân phận, sợ là không nên ở lại đây lâu, cũng không biết Hạo Thanh Thanh có cho hắn ta thời gian chạy trốn không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play