Quản Phương Nghi thở dài: “Không sai, ta có Thiên Tế đan, theo lý loại thuốc này rất có công dụng với vết thương của nàng ấy. Nhưng thương thế của nàng ấy kéo dài quá lâu, sinh cơ đã tiêu hao hết, cộng thêm kinh mạch của nàng ấy bị đứt thành từng khúc, ngũ tạng lục phủ cũng bị tổn hại. Dược hiệu được luyện hóa cũng không cách nào thông qua mạch lạc để truyền đi, khó mà phát huy tác dụng cho toàn bộ cơ thể. Ngươi cảm thấy, cơ thể của nàng ấy còn có thể đợi đến khi Thiên Tế đan phát huy công hiệu chữa trị kinh mạch cho nàng ấy,, rồi mới phát huy dược hiệu cho toàn bộ cơ thể không? Thương thế của nàng ấy kéo dài quá lâu, cứu không được đâu. Bây giờ, nàng ấy chỉ còn lại một hơi, không cần thiết bắt nàng ấy tiếp nhận sự thống khổ của dược hiệu.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nói: “Ngươi không thử làm sao biết cứu không được? Mau lấy ra đi.” Hắn nửa ngồi nửa quỳ đưa tay ra.
Quản Phương Nghi trừng mắt nhìn hắn: “Lão nương đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó, có cho hay không là do lão nương tự nguyện, ngươi hung hăng với ta làm gì? Lão nương cũng vì muốn tốt cho nàng ta, mắt ngươi bị mù à?”
Ngưu Hữu Đạo lại đưa tay lần nữa, cả giận nói: “Bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi, lập tức lấy ra cho ta.”
“Mẹ kiếp, giống như lão nương thiếu nợ ngươi vậy!” Ngoài miệng thì tức giận nói như thế, nhưng Quản Phương Nghi vẫn tháo cái túi đeo sau lưng xuống, móc ra một cái bình sứ con, đổ ra một viên thuốc. Khi đưa đến, ánh mắt bà ta vô tình nhìn gương mặt Hắc Mẫu Đơn, vội sửng sốt.
Ngưu Hữu Đạo lập tức cúi xuống.
Có lẽ vừa rồi bị tiếng quát của hắn đánh thức, Hắc Mẫu Đơn yếu ớt mở mắt ra, ảm đạm vô thần nhìn hắn, lại còn khẽ cười.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, gặp lại hắn, nàng ta liền biết hắn đã không bỏ mặc nàng.
Khi nàng ta được Đoạn Hổ vớt từ dưới nước lên, nhìn thấy vị trí mặt trời, nàng ta biết đã sớm qua thời gian thuyền rời đi.
Nhưng nàng ta cũng biết, chỉ cần Đạo gia thuận lợi trở về thuyền, biết nàng ta không có ở đây, nhất định sẽ đợi nàng ta trở về. Nàng ta đã không nhìn lầm, Đạo gia đang chờ nàng ta!
Vừa rồi, Ngưu Hữu Đạo vì nàng ta mà tức giận lẫn phẫn nộ, nàng ta đều thấy hết, cũng nghe hết.
“Đạo gia, ta không có nhìn lầm người.” Hắc Mẫu Đơn mỉm cười yếu ớt, sắc mặt trắng bệch.
Câu “không nhìn lầm người” khiến khóe miệng Quản Phương Nghi nhếch lên, nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, chợt dùng sức đập viên thuốc vào tay Ngưu Hữu Đạo.
Còn Hắc Mẫu Đơn vừa nói, khóe miệng lại có vết máu chảy ra.
Ngưu Hữu Đạo vội bóp nát viên thuốc, bên trong lộ ra một viên thuốc màu đỏ, mùi hương như thấm vào ruột gan lan tỏa vào trong không khí.
Không nói hai lời, Ngưu Hữu Đạo lập tức đặt viên Thiên Tế đan vào trong miệng Hắc Mẫu Đơn, sau đó dùng thi pháp trợ giúp nàng ta uống thuốc, rồi nhanh chóng giúp nàng ta luyện hóa.
Dược hiệu rất nhanh phát huy. Bên trong cơ thể toàn là nội thương, dược hiệu phát huy công dụng, khiến gương mặt Hắc Mẫu Đơn hiện lên thần sắc khổ sở.
“Ngươi cố gắng nhịn một chút rồi sẽ qua!” Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng an ủi.
Quản Phương Nghi lại trợn trắng mắt. Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy tên khốn này nói chuyện với người ta ôn hòa như vậy.
Bên tai nghe được tiếng khóc quen thuộc, Hắc Mẫu Đơn cố gắng mở mắt, nói: “Đoạn Hổ, đừng khóc!”
Đoạn Hổ nhanh chóng bò tới, nức nở nói: ‘Đại tỷ, ta xin lỗi, là ta vô dụng.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Đừng khóc, ta rất vui, thật sự rất vui, chưa từng được vui như vậy.”
Trán Đoạn Hổ chạm vào khoang thuyền, vẫn cứ thút thít.
“Đạo gia...”
“Ngươi đừng nói nữa, không nên lãng phí tinh lực. Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chẳng mấy chốc ngươi sẽ khỏe lại.”
“Không nói, về sau sẽ không còn cơ hội để nói.”
Hai tay Ngưu Hữu Đạo nắm chặt thành quyền trong tay áo. Mặc dù hắn rất muốn cứu Hắc Mẫu Đơn, đã buộc Quản Phương Nghi lấy ra Thiên Tế đan, nhưng kết quả chữa trị cuối cùng như thế nào, thật ra trong lòng hắn đã có đáp án.
“Thuyền lái đi chưa?” Hắc Mẫu Đơn hỏi một câu, muốn ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Ngưu Hữu Đạo bế nàng ta lên boong thuyền, đến gần đầu thuyền.
Hắn ôm nàng ngồi đầu thuyền, cùng nhau nhìn con thuyền lớn theo gió vượt sóng, một đường hướng về phía trước. Một làn gió thổi tới, sóng biển xanh biếc, vô biên vô hạn.
Đoạn Hổ vẫn quỳ dưới sàn thuyền mà khóc.
Công Tôn Bố vừa cảnh giác nhìn bốn phía, vừa thỉnh thoảng nhìn hai người áo bay phần phật trên đầu thuyền.
Lục Ly Quân trốn ở một chỗ tối trong khoang thuyền, khoanh tay dựa tường, nhìn hai người đằng trước.
Quản Phương Nghi đeo tay nải lên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, dường như có chút nhàm chán, cuối cùng cúi người nhặt thanh bội kiếm mà Ngưu Hữu Đạo vứt trên boong thuyền, chậm rãi đến đầu thuyền, ngồi trên mạn thuyền, có vẻ ngắm phong cảnh, nhưng lại không ngừng liếc Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn.
Nhìn cảnh biển, ánh mắt dần dần đờ đẫn, Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Ở trên biển lâu như vậy, bây giờ ta mới biết nó thật tốt. Đạo gia, ngài có bao giờ thích ta không?”
Âm cuối gần như không có.
Ôm Hắc Mẫu Đơn, Ngưu Hữu Đạo cúi đầu nhìn nàng ta một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn phía trước, biểu hiện bình tĩnh, dáng vẻ thờ ơ.
Quản Phương Nghi đợi một hồi, mông xê dịch trái phải, vội ho khan một tiếng: “Ngươi điếc à, nàng ấy hỏi ngươi có thích nàng ấy không kìa?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn không lên tiếng, biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn về phía trước, còn Hắc Mẫu Đơn cũng không có phản ứng.
Quản Phương Nghi đột nhiên run lên, đứng phắt dậy tiến lên thăm dò, mới phát hiện hai mắt của Hắc Mẫu Đơn đã nhắm vĩnh viễn.
Quản Phương Nghi bịt miệng của mình, quay đầu nhìn về phía xa, hốc mắt đỏ lên!
Ba người đứng trên đầu thuyền, một người ôm, một người được ôm, một người đứng.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn ở đằng tây, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên gọi lớn: “Đoạn Hổ!”
Đoạn Hổ mắt đỏ bừng bước đến: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo vẫn bình tĩnh, ôm Hắc Mẫu Đơn đã bất động, đưa lưng về phía gã, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi hãy nói cho ta nghe, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ban đầu, chúng ta nhận được tin tức mà ngài gửi đến...” Đoạn Hổ đem đầu đuôi câu chuyện nói qua một lần.
Sau khi nghe xong, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm biển cả bao la: “Xem ra, đúng là người của Hiểu Nguyệt các!”
Đoạn Hổ nói: “Ta cũng không xác định, nhưng đại tỷ nói chắc chắn là người của Hiểu Nguyệt các!”
“Hiểu Nguyệt các quả nhiên danh bất hư truyền!” Ngưu Hữu Đạo không chút rúng động, chỉ tán dương một câu.
Quản Phương Nghi liếc qua một cái, phát hiện thái độ của hắn bình tĩnh đến mức khó tin.
Trăng sáng nhô cao.
Ở sâu trong Phù Phương Viên, tiếng đàn yếu ớt vang lên, âm vị nhuốm màu tang thương.
Thương Ngọc ngồi một mình trước cây đàn, mười ngón tay hạ xuống dây cung, mắt không nhìn đàn, chỉ nhìn chằm chằm đằng trước, dường như vừa đánh đàn vừa nghĩ vấn đề gì đó.
Đệ tử Độc Cô Tĩnh bước nhanh đến, cúi người ghé vào lỗ tai của ông ta thấp giọng thì thầm.
Tưng! Dây đàn vang lên âm thanh giòn tan, bị đứt đoạn.
Thương Ngọc cúi xuống nhìn cây đàn.
Độc Cô Tĩnh liếc mắt ra bên ngoài, thần sắc nghiêm lại, vội cúi đầu lui sang một bên.
Thương Ngọc nhìn lại, chỉ thấy hai nô tỳ đã có tuổi cầm đèn lồng, đi cùng với một người phụ nữ xinh đẹp, mỹ miều từ trong rừng trúc bước đến.
Thương Ngọc nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bàn đánh đàn, cung kính chắp tay hành lễ: “Nương nương!”
Quý phụ phu nhân đảo mắt nhìn cây đàn đã bị đứt dây cung, thở dài: “Quốc sư có tâm sự sao?”
Thương Ngọc hạ thấp người nói: “Một việc nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục.”
Quý phụ phu nhân ngoắc tay một cái, nô tỳ liền đem hộp cơm đặt lên bàn. Bà ta nói: “Quốc sư vất vả rồi, ta tự tay nấu chút canh, xin đừng chê!”
Thương Ngọc nói: “Không dám!”
Quý phụ phu nhân quay người nhìn bầu trời đêm đầy ánh trăng, buồn bã nói: “Tần thời minh nguyệt, chiều nay chiếu sáng người nào trong thiên hạ?”
Thương Ngọc đáp: “Lòng người, tự có lúc thuận theo thiên địa!
“Ngươi không mệt sao?”
“Cúc cung tận tụy đến chết mời dừng!”
“Ta mệt rồi!”
Quý phụ phu nhân nói xong, sau đó quay người đi.
Thương Ngọc chắp tay, bước đến chỗ lan can. Độc Cô Tĩnh chậm rãi bước đến bên cạnh ông ta. Hai sư đồ đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT