Hai mươi mốt người từ trên trời rơi xuống bờ biển, xếp thành một hàng, người nào cũng đội bồng đen. Bảy con phi cầm cỡ lớn đang xoay quanh trên không trung, ánh sáng chiếu xuống.
Không bao lâu sau, lại có thêm ba con bay đến. Mười con xoay quanh trên không trung, sau đó bay xuống chín người, gia nhập vào đội hình.
“Có phát hiện gì không?”
“Không có!”
“Hắn rõ ràng muốn thoát thân bằng đường biển. Đã mấy canh giờ trôi qua, khoảng cách ngắn như vậy, hắn đã xuống biển, không còn khả năng ở trên bờ nữa.”
“Biển rộng mênh mông, làm sao chúng ta tìm được? Với thân phận của chúng ta, cũng không thể cản hết tất cả các thuyền đang qua lại trên biển để kiểm tra. Không có phương hướng mục tiêu, với số người ít ỏi bây giờ của chúng ta, bay tới bay lui chẳng có mục đích trên biển như thế này, chạy gãy chân cũng vô dụng. Hơn nữa, người ta cũng chưa chắc lên thuyền.”
“Cho dù lên thuyền cũng vô dụng thôi. Tiểu tặc kia không cảnh giác mới là lạ. Chỉ sợ chúng ta lộ diện, còn chưa tiếp cận, còn chưa phát hiện ra hắn, hắn đã chui xuống biển rồi.”
“Haiz, có tìm tiếp cũng không có ý nghĩa. Tiếp tục gióng trống khua chiêng sẽ kinh động đến các thế lực khác. Ngươi hãy truyền tin về báo cáo lại tình huống!”
“Chạy đoạn đường thật xa, huy động nhân lực, chỉ để có kết quả như thế này?”
“Là chúng ta đến muộn thôi! Cũng không biết bên trên nghĩ như thế nào, người ta đã chạy đến biển, mới bảo chúng ta hỗ trợ chặn đường!”
“Còn nông trường bị hỏa thiêu kia nữa. Dụ hết nhân thủ đang ẩn núp trong khu vực ra, ta đã sớm biết phong thanh đã bị tiết lộ. Mà cũng thôi đi, tập trung nhân thủ xong, lại còn đánh rắn động cỏ, sợ hắn chạy mất. Kết quả, hậu phương trống rỗng, mặc cho hắn muốn chạy sao thì chạy, ngay cả người cản còn không có, không biết bên trên đang giở trò quỷ gì nữa?”
“Khẳng định là có nguyên nhân. Bây giờ nói điều này cũng không có ý nghĩa. Đi thôi!”
Mười con phi cầm cỡ lớn lao xuống, đón ba mươi người bên dưới, sau đó vỗ cánh bay đi.
Một ngày bằng một năm cũng không đủ để hình dung tâm trạng của Đoạn Hổ lúc này. Đối với gã mà nói, mỗi một giây một phút đều là sự giày vò vô tận.
Hắc Mẫu Đơn bị thương như thế, gã chỉ biết canh giữ một bên, trơ mắt nhìn sinh mệnh của Hắc Mẫu Đơn trôi qua từng chút một, nhưng rồi lại bất lực. Nhớ lại mọi người ở chung với nhau đã nhiều năm, gã là một người đàn ông, nhưng đã khóc không biết bao nhiêu lần trong bóng tối thế này.
Hắc Mẫu Đơn bảo gã chờ, chờ cho đến khi kẻ địch đi rồi mới có thể ra ngoài. Chờ càng lâu càng tốt. Nếu không, chẳng những không cứu được nàng ta, tính mạng của hai người cũng khó mà giữ!
Bàn tay đang giữ lấy vạt áo của gã, không cho gã hành động thiếu suy nghĩ đang dần buông lỏng ra. Đoạn Hổ vội đưa tay bắt lấy, năm ngón tay Hắc Mẫu Đơn quả nhiên đã buông ra.
“Đại tỷ!” Đoạn Hổ khẩn trương kêu một tiếng.
Hắc Mẫu Đơn cũng không trả lời, Đoạn Hổ nhanh chóng kiểm tra, phát hiện Hắc Mẫu Đơn đã hôn mê.
Đoạn Hổ nghiến răng, rốt cuộc không quản được nhiều như vậy, không thèm quan tâm, nhanh chóng nhảy vào nước.
Khi ngoi đầu lên tại một góc hẻo lánh, gã mới phát hiện trời đã sáng.
Nhìn chung quanh không có động tĩnh, gã vội leo lên vách núi, từ vách đá thò đầu ra thăm dò bốn phía, cuối cùng đứng trên vách núi phóng nhãn nhìn ra xa.
Không còn ai tìm kiếm hai người nữa, cũng không biết là đã đi đâu.
Đoạn Hổ hối hận giậm chân. Nếu sớm biết như thế, gã nên ra ngoài tìm hiểu tình huống mới đúng. Gã hận gã đã lãng phí biết bao nhiêu sinh cơ của Hắc Mẫu Đơn.
Gã quay lại, trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống, sau đó ôm Hắc Mẫu Đơn từ dưới nước lên.
Leo lên đỉnh núi, gã vác Hắc Mẫu Đơn sau lưng. Hai cánh tay của Hắc Mẫu Đơn đã gãy, cứ như vậy mà đong đưa.
Đoạn Hổ vội quá, sau khi mang Hắc Mẫu Đơn ra ngoài, gã mới ý thức được không biết đi hướng nào.
Người trên thuyền đã nói hừng đông sẽ xuất phát, bây giờ là giờ gì rồi?
Đến gặp mặt Thẩm Thu? Không thực tế, Hắc Mẫu Đơn sao có thể kiên trì đến đó được.
Bây giờ đi đâu đây? Thảo nguyên mênh mông, đi đến chỗ nào mới có thể tìm được nơi cứu Hắc Mẫu Đơn?
Không biết có phải cảm nhận được ánh nắng k,ích thích hay không, Hắc Mẫu Đơn lặng lẽ mở mắt. Chờ một lát, nàng ta dường như thấu hiểu được tâm tư của Đoạn Hổ, yếu ớt nói: “Thuyền, Đạo gia đang chờ chúng ta!”
Đoạn Hổ không biết nàng ta dựa vào đâu mà kết luận Đạo gia đang chờ bọn họ. Bây giờ gã tìm không thấy đường ra, chỉ có thể còn nước còn tát, nghe theo lời nàng ta mà ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, vội cõng nàng ta trên lưng chạy ra biển.
Trên đường đi, thỉnh thoảng máu từ mũi và miệng Hắc Mẫu Đơn chảy ra, thấm ướt bờ vai Đoạn Hổ...
Mặt trời treo trên cao đã hơi lệch hướng Tây một chút. Chiếc thuyền vẫn đi qua đi lại trên biển, còn Ngưu Hữu Đạo thì vẫn đứng im bên mạn thuyền.
“Đạo gia, nhìn kìa!”
Trên thuyền, Công Tôn Bố vội vàng hét lên, chỉ tay ra biển.
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo, con ngươi đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đang lao vùn vụt trên mặt biển.
Khi đến gần, thấy rõ Đoạn Hổ đang cõng một người trên lưng, Công Tôn Bố giật mình, lập tức lách mình bay xuống tiếp ứng.
Quản Phương Nghi nhìn Ngưu Hữu Đạo vẫn đang đứng bất động, nhìn gương mặt căng thẳng của hắn, nhìn bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, xương ngón tay bóp chặt đến mức trắng bệch.
Cho dù là vậy, ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo vẫn liếc nhìn lên bờ, vô cùng cảnh giác.
Tâm trạng của hắn rõ ràng kích động vô cùng, nhưng vẫn có thể duy trì tỉnh táo, Quản Phương Nghi nhịn không được hừ một tiếng, đúng là đủ biế,n thái mà!
Đoạn Hổ dường như rất mệt mỏi, một phần pháp lực còn lại tiêu hao không còn, nhưng vẫn nghiến răng liều mạng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.
Gã thấy thuyền vẫn còn, thấy Công Tôn Bố chạy ra đón, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng bên mạn thuyền.
Đại tỷ suy đoán không sai. Thuyền còn chưa đi, Đạo gia quả nhiên đang chờ bọn họ.
Đến giờ phút này, gã vốn không ôm hy vọng, nhưng Đạo gia thật sự vẫn đang chờ bọn họ.
Biết rõ có người đang lùng bắt, nhưng hắn vẫn tiếp tục chờ ở đây, gánh vác nguy hiểm đến cỡ nào!
Nước mắt của Đoạn Hổ trào ra, miệng run rẩy, tâm trạng kích động khó mà nói nên lời.
Gã cõng Hắc Mẫu Đơn đã bất động trên lưng, gần như chạy trên mặt biển.
Công Tôn Bố chạy đến, một tay đỡ gã, mắt nhìn Hắc Mẫu Đơn sắc mặt trắng bệch đang hôn mê đằng sau, biểu hiện ngưng trọng, vội tranh thủ kéo hai người lên thuyền.
Ba người vừa lên thuyền, Công Tôn Bố lập tức đỡ lấy Hắc Mẫu Đơn, để Hắc Mẫu Đơn nằm thẳng xuống.
Đoạn Hổ dường như rất mệt mỏi, đặt mông ngồi phịch xuống sàn, nước mắt nước mũi chảy xuống: “Đạo gia, mau cứu tỷ ấy. Đạo gia, mau cứu tỷ ấy giùm...”
Không cần gã nói, gần như đồng thời mấy cái tay duỗi về phía Hắc Mẫu Đơn, xem xét thương thế của nàng ta, ngay cả Quản Phương Nghi cũng nhịn không được.
“Cảnh giới! Lái thuyền!” Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với Công Tôn Bố.
Công Tôn Bố lập tức rút tay trở về, đứng lên, cảnh giới bốn phía.
Ông ta biết Ngưu Hữu Đạo lo lắng không phải là không có lý. Hai người trở về, rất dễ dàng bị người ta theo dõi.
Ông ta đồng thời thủ thế với Lục Ly Quân, ra hiệu xuất phát.
Lục Ly Quân quay người tiến vào trong khoang thuyền.
Rất nhanh, chiếc thuyền quay đầu, tăng tốc độ, theo gió vượt sóng mà đi!
Sắc mặt Quản Phương Nghi vô cùng ngưng trọng, bàn tay đang đặt trên người Hắc Mẫu Đơn chậm rãi thu lại, rồi đứng lên, nhìn chăm chú Hắc Mẫu Đơn đang hôn mê, trong lòng thầm than. Cô gái này không cứu được nữa rồi!
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo rất khó coi, đột nhiên ngẩng đầu gầm lên: “Có ai có linh đan kéo dài tính mạng không? Có ai có linh đan kéo dài tính mạng không?”
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng nghẹn ngào tự trách của Đoạn Hổ.
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nhìn Quản Phương Nghi đang đứng bên cạnh: “Ngươi luôn cẩn thận bảo vệ mình ở Tề kinh, làm lái buôn bắt cầu dắt mối giúp người ta buôn bán rất nhiều thứ. Nếu gặp đồ tốt, lại trong tình huống đủ khả năng, ngươi khẳng định sẽ không bỏ qua. Trên người ngươi nhất định có thuốc trị thương rất tốt đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT