“Các chủ đã biết Tấn quốc sớm muộn cũng sẽ đông chinh, nếu né trận này chỉ sợ có đi tới chỗ Thương Triều Tông cũng tránh được kế tiếp.”
Lư Uyên:
“Kết cục của tam đại phái của nguyên Vệ quốc chính là vết xe đổ, nếu không có đường lui, Hiểu Nguyệt Các há có thể gia nhập vào Tấn quốc? Bây giờ có đường lui, tất nhiên là chim khôn lựa cành mà đậu, cũng có thể có một cơ hội thở dốc. Tấn quốc quá mức cường thế, sau đó bọn ta còn không biết sẽ có kết cục gì, không bằng cứ đi về hướng đông.”
La Chiếu trầm ngâm nói:
“Các chủ thổ lộ suy nghĩ trong lòng với La mỗ là muốn phân phó gì?’
Lư Uyên:
“Tới bên Thương Triều Tông, địa bàn bốn châu đều là nhân mã của Thương hệ, tướng quân biết quân sự, tất nhiên là cần tướng quân tham mưu trợ lực.”
Sau khi hơi trầm mặc thì La Chiếu lắc đầu từ chối:
“Hậu ý của các chủ, La mỗ ghi nhớ trong lòng, La mỗ ở đây cầu chúc cho các chủ thuận buồm xuôi gió!”
Hai mắt Lư Uyên hơi mờ đi, trong mắt hiện lên sát khí, người không đãn đi được, cũng không thể để lại cho Tấn quốc:
“Chuyện này sợ rằng không phải do tướng quân làm chủ!”
La Chiếu đã nhận ra gì đó, lúc này mới trấn an:
“Các chủ, nếu ta đi, trăm vạn tướng sĩ Tần quốc tự xử như thế nào được? Nếu ta đi, đại quân như rắn mất đầu, hiểu Nguyệt Các cũng đi, phòng ngự bị hổng, một khi quân Tề phát động tiến công, trăm vạn tướng sĩ há chẳng phải là mặc cho người ta tàn sát sao? Hiểu Nguyệt Khác âm mưu đường lui, là chuyện thường tình, người ngoài không nói gì được, nhưng nếu Hiểu Nguyệt Các không để ý tới sự sống chết của trăm vạn đại quân này, tương lai tới bên Thương Triều Tông, giả sử nhân mã Thương hệ vẫn ở đó giám thị, Hiểu Nguyệt Các sao có thể khống chế được?”
Lời nói đó lại khiến mọi người của Hiểu Nguyệt Các nhìn nhau, không thể không thừa nhận là nói rất có đạo lý.
Sát khí trong mắt Lư Uyên dần dần biến mất, từ từ nói:
“Tướng quân cố ý muốn ở lại?”
La Chiếu chắp tay nói:
“Trăm vạn huynh đệ dù sao đều từng cống hiến cho Hiểu Nguyệt Các, không thể cứ bỏ rơi như vậy được, La Chiếu nguyện ở lại giải quyết tốt hậu quả.”
Lư Uyên khựng mắt nhìn một lúc, không nhiều lời nữa, xoay người phất tay, dẫn mọi người rời đi.
Chỉ có điều lúc đi tới cửa lại bỗng nhiên đưa lưng lại nói một câu:
“Tướng quân, ngày sau nếu gặp lại trên chiến trường, đừng trách Hiểu Nguyệt Các không nể tình xưa.”
La Chiếu chắp tay:
“Ai vì chủ nấy! Các chủ bảo trọng.”
Lư Uyên đi nhanh rời đi.
La Chiếu chậm rãi đi ra ngoài trướng nhìn theo, chỉ thấy người của Hiểu Nguyệt Các đã tụ tập, hoàng đế của Tần quốc hạ lệnh Bái Hòa thái hậu Trang Hồng cũng được mời lên xe ngựa.
Hai mẹ con này chính là mặt mũi cùng của Hiểu Nguyệt Các, không hề ném ở lại.
Trước khi mẹ con hai người lên xe đều nhìn lại bên quân trướng. Trong lòng La Chiếu thê lương, chắp tay cúc cung, không nói lời tống biệt gì.
Tiếng vó ngựa ù ù, trên dưới Hiểu Nguyệt Các đều đi khỏi quân tần.
Một tướng lĩnh đi tới bên cạnh La Chiếu, thấp giọng hỏi:
“Tướng quân, đây là Hiểu Nguyệt Các đang muốn chạy sao?”
“Tìm Thương Triều Tông nương tựa.”
La Chiếu nói một câu, tiện đà lại lắc đầu nói:
“Dã tâm của Hiểu Nguyệt Các mọi người đều biết, mưu đồ lập quốc, Thương Triều Tông thế như long hổ, lực ép triều đình Yến quốc há lại dung thứ cho đồ gây rối? Lần này lại chủ động mời chào... lần này Hiểu Nguyệt Các đi chỉ sợ không biết là họa hay phúc!”
Sau khi tu sĩ chủ lực đi, một khi quân Tề phát động tiến công, hậu quả khó mà lường được, La Chiếu không dám dài dòng thêm, cần chuẩn bị sớm trước khi quân Tề kịp phản ứng. Lúc này triệu tập tướng lĩnh dưới trướng nghị sự, nhanh chóng tổ chức cho đại quân lui lại, giữ khoảng cách an toàn với quân tề, mặt khác còn khẩn trương cầu tiện quân Tấn...
Một chi kỵ binh trùng điệp tới, Cao Phẩm suất lĩnh một nhánh đại quân tự mình chạy đến.
Trước giờ nhận được tin tức, La Chiếu suất lĩnh chư tướng nghênh tiếp, đợi khi đội nghĩ kỵ binh mở rộng trước mặt, chữ “Cao”trên đại kỳ, Cao Phẩn thân mặc chiến giáp, La Chiếu lập tức xuất lĩnh chư tướng quỳ một chân trên đất đón chào, cùng hô:
“Tham kiến Đại Tư Mã!”
Cao Phẩm cười ha ha nhảy xuống khỏi chiến mã, bước nhanh về phía trước khom lưng, tự mình đưa hai tay đỡ La Chiếu dậy:
“Lâu nay vẫn nghe thấy uy danh của tướng quân, hôm nay gặp mặt vạn phần mừng rỡ, xin đứng lên, xin đứng lên, chư vị tướng quân nhanh chóng đứng dậy đi!”
Ông ta thật sự vui vẻ, may mắn là có La Chiếu, bằng không Hiểu Nguyệt Các há có thể dễ dàng giao chi nhân mã này cho Tấn quốc, trước khi đi tất sẽ tác loạn.
Sau khi mọi người đứng dậy thì Cao Phẩm cười lớn kéo La Chiếu cùng đi về phía trước, dáng vẻ thân như huynh đệ, cùng nhau đi giữa nhân mã quân Tần nghênh đón, khiến La Chiếu có phần thụ sủng nhược kinh!
Trên dưới quân Tần nhìn thấy cảnh tượng này thì sự bất an trong lòng mới hoàn toàn thả lỏng.
“Bên tướng quân tình huống khẩn cấp, Cao mỗ không thể không vội vã tới, lương thảo đang ở phía sau, chậm nhất là chạng vạng là có thể tới đây rồi.”
Trước mặt mọi người, Cao Phẩm cố ý lớn giọng nói cho mọi người cùng nghe được, dẹp an quân tâm.
“Chư vị, Cao mỗ ở đây thề, bắt đầu từ ngày hôm nay mọi người đều là tướng sĩ của Tấn quốc, cùng thưởng cùng phạt, tuy hai mà một!”
Phủ thành Nam Châu, trong một căn nhà nằm sâu trong hẻm nhỏ u tối đột nhiên có một đám người tới.
Người tới dò hỏi chính là Thương Thục Thanh, con trai của gia chủ này chính là học sinh trong học đường của Thương Thục Thanh.
Nam chủ nhân tự mình làm việc, trong chốc lát đột nhiên mất lực nên làm rơi đồ đập bể chân, Thương Thục Thanh biết được thì cố ý tới thăm hỏi vấn an.
Nhưng thân phận của Thương Thục Thanh không bình thường, cũng là vì sự an toàn của Thương Thục Thanh, người còn chưa tới đã có một đám người tới trước kiểm tra bố phòng, để phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Trận thế này làm cho những người khốn cùng có phần nơm nớp lo sợ.
Kỳ Tử đã hiểu chút lễ nghi, hành lễ ở ngoài cửa rồi dẫn Thương Thục Thanh vào, dường như tự biết gia cảnh không tốt, dường như lại có chút xấu hổ.
Đi vào cửa, Thương Thục Thanh nhìn quanh cảnh tượng trong phòng đơn sơ rách nát, âm u, ẩm ướt, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Quận chúa tới, nữ chủ nhân ăn mặc xiêm áo cũ chắp vá lung tung có phần luống cuống chân tay, nói cũng không được lưu loát.
Lấy tay lau chén sành bên miệng có hai chỗ bị sứt, rót bát trà dâng lên.
Không phải là trà gì ngon, chỉ là lá trà ngâm bình thường mà thôi nhưng lại thả nguyên lá vào, bởi vì bình thường không được uống nên lúc khách tới mới có thể dâng trà.
Bát trà không bẩn nhưng bởi vì đã cũ, thoạt nhìn làm người ta cảm thấy bẩn.
Hộ vệ đi theo sẽ không để Thương Thục Thanh sử dụng thứ đồ bẩn thỉu này, đưa tay ra ngăn cản khiến cho nữ chủ nhân có chút xấu hổ.
Nhưng bản thân Thương Thục Thanh lại không ngại, bảo hộ vệ tránh ra, hai tay nhận lấy nhấp một hớp, gật đầu cám ơn.
Sau đó tới thăm nam chủ nhân đang nằm trên cái giường cũ nát, mặc dù một chân bị băng bó nhưng vẫn có thể thấy máu thấm qua cả băng quấn.
Không tiện rời giường, Thương Thục Thanh cũng có ý bảo không cần đa lễ làm cho y an tâm nằm đó, hỏi thương thế thế nào.
Một tên tu sĩ mới kiểm tra qua đi qua nói thầm mấy câu bên tai Thương Thục Thanh, nói cái chân này của nam chủ nhân đã bị nát bấy đầu khớp xương, đã bị phế, sau này không có cách nào làm việc nặng nữa.
Mặt nam chủ nhân sầu khổ, cảm thấy tương lai mờ mịt.
Nữ chủ nhân chực khóc lã chã, vốn bản thân nàng ta đã yếu đuối nhiều bệnh, quanh năm ho khan không ngừng, thỉnh thoảng còn ho ra máu nữa, có thể nói là liên lụy tới cả gia đình. Nam chủ nhân làm cu li kiếm được chút tiền đều đã mua thuốc cả. Sau đó quận chúa phái người đến giúp đỡ khám và chữa bệnh, tu sĩ biệt viện Mao Lư tới trợ giúp điều trị.
Bây giờ trên mặt rốt cục có chút huyết sắc, không ngờ nam nhân trụ cột của gia đình lại xảy ra chuyện, không biết tương lai nên làm thế nào cho phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT