Viên Cương dạ:

“Đã biết.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Viên Cương lập tức rời sang một bên, chỉ thấy Vân Cơ đi tới, còn mang theo một cái rương lớn.

Cạch! Rương ném xuống đất.

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đang cảm thấy kỳ quái không biết là cái gì, Vân Cơ hất cằm với Viên Cương:

“Ngươi muốn người, mang người tới cho ngươi đó.”

Dứt lời thì mở nắp rương ra, chỉ thấy bên trong quả nhiên đang nhét một người.

Nàng thuận tiện xuất thủ đánh thức người, Viên Cương đi tới trước cái rương, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm người trong rương chậm rãi tỉnh lại.

Thân thể của Ngưu Hữu Đạo dựa vào ghế, quan sát.

Vừa hay Lữ Vô Song đi tới, vừa đi tới một bên quay đầu nhìn tình hình người ở trong rương, trên tay đang cầm một phong mật thư đặt lên bàn của Ngưu Hữu Đạo.

Sở An Lâu, người trong rương, là chưởng quỹ nhiều năm ở nhà trọ Thải Hồng, Viên Cương muốn, Vân Cơ để Vu Chiếu đi bắt lại.

Một tay đặt ở sát bên rương, người trong rương toàn thân gân cốt khó chịu chậm rãi bò dậy.

Lung la lung lay đứng ngay ngắn, hoảng sợ quay đầu, sau khi thấy rõ hoàn cảnh xung quanh:

“Các ngươi là...”

Ánh mắt nhìn mấy người Viên Cương, ngơ ngẩn cả người, hình như đã từng quen biết.

Quay đầu nhìn Vân Cơ, nhìn thấy Lữ Vô Song thì thất kinh, gã hiển nhiên là nhận ra Lữ Vô Song.

Lại nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo thì tiếp tục kinh ngạc nói:

“Ngưu Hữu Đạo, ngươi không phải đã...”

Lại nhanh chóng quan sát bốn phía, có phần ngoài nghi có phải mình đã chết tới u minh rồi không.

Thật đúng vẫn để vị này nhớ được, Ngưu Hữu Đạo dựa lưng lên ghế cười gượng, bắt chuyện:

“Sở chưởng quỹ, đã lâu không gặp.”

Sau khi bị hôn mê thì gần cốt cảm thấy khó chịu khiến Sở An Lâu xác thực là khí tức người sống sờ sờ, sau đó cũng nhớ lại tình hình bị người ta đánh lén rồi bắt đi.

Đang yên lành bắt gã làm gì? Ánh mắt của Sở An Lâu lần nữa nhìn Ngưu Hữu Đạo, dường như đã hiểu ra nguyên nhân bị bắt, trong lòng vô ý thức căng thẳng.

Cảm giác pháp lực toàn thân bị quản chế, sau đó Ngưu Hữu Đạo ngồi vững, ngay cả Lữ Vô Song cũng đứng một bên nhìn tình hình thì nhanh chóng bước ra khỏi cái rương, chắp tay hành lễ với Ngưu Hữu Đạo:

“Đạo gia!”

Giọng nói hèn mọn, tư thế rất thấp rất thấp, cách xưng hô thế này cũng là bởi vì trước đây từng nghe nói người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đều gọi hắn là Đạo gia.

Ấn tượng với Ngưu Hữu Đạo vô cùng sâu sắc, đương nhiên là bởi vì gã đã từng lăng nhục Ngưu Hữu Đạo, sau đó Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng quật khởi làm gã phải kinh ngạc.

Chỉ có điều chuyện này vẫn chưa quá mức không thể quay đầu, vị trí của gã chiếm ưu thế cao cao tại thượng, gã đứng trên vị trí bao quát chúng sinh nhìn mọi người như đám kiến hôi, Ngưu Hữu Đạo có bật cao hơn nữa cũng không uy hiếp được gã.

Lúc này lại gặp lại Ngưu Hữu Đạo mới biết như thế nào là thế sự vô thường. Chỉ dựa vào chuyện đối phương có thể bát gã tới liền có thể tưởng được thế lực của đối phương như thế nào. Gã đang sợ hãi trong lòng.

Viên Cương lên tiếng:

“Năm đó ngươi ỷ thế hiếp người, tùy tiện lăng nhục chúng ta, hôm nay gặp lại, ngươi thế nào đây?”

Quả nhiên là vì chuyện năm đó, Sở An Hầu có chút xấu hổ, vội vàng chắp tay nói với hắn:

“Năm đó đều là lỗi của tại hạ, nhưng tại hạ cũng là thân bất do kỷ, cũng xin tôn giá đừng nên chấp nhặt với tại hại.”

Viên Cương gầm lên:

“Nếu không có bọn ta liều mạng cho tới hôm nay, lấy đâu ra chỗ cho ngươi nhận sai, làm sao có thể nhận một chữ “tại hạ” của hạng người ỷ thế hiếp người như ngươi mới nói được?”

Sở An Hầu xấu hổ muốn giải thích, ai người Viên Cương căn bản không có ý định nói nhảm với gã, đột nhiên xuất thủ, bóp cổ gã.

“Hầu tử!”

Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng cản một tiếng, nhưng đã chậm.

Cánh tay của Viên Cương đã vặn cổ của Sở An Hầu một cái, một tiếng răng rắc vang lên, đầu của Sở An Hầu đã quay một nửa vòng, mở to hai mắt nhìn, trong miệng có máu chảy ra.

Hơi đứng dậy, Ngưu Hữu Đạo “Aiz” một tiếng, lại ngồi xuống nhìn chằm chằm Viên Cương than thở:

“Sao phải vậy? Không đến mức!”

Bàn tay to của Viên Cương đang túm Sở An Hầu kẽ chuyển, lại ấn lại trong rương, không nói nhiều, xoay người rời đi.

Có ý ân oán đã xong, thoải mái tự tại.

“...”

Vân Cơ quay đầu nhìn chằm chằm y rời đi, vẻ mặt không biết nên nói gì. Bọn họ vất vả bắt người tới đây, kết quả chưa nói được vài câu cứ vậy rắc một tiếng là xong sao?

Ngưu Hữu Đạo than thở:

“Đều đã thấy rồi đó! Vẫn là lần đầu gặp lại đó! Con khỉ này cũng không tốt như trong tưởng tưởng của các ngươi, một số lúc lòng dạ còn độc ác hơn cả ta.”

Lúc này Lữ Vô Song cười nói giúp:

“Không phải hắn đang trút giận cho ngươi sao.”

Ngưu Hữu Đạo trợn mắt nhìn, nói một câu:

“Quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng gia môn, nhanh vậy đã chung một phe rồi ư?”

Lữ Vô Song cười khanh khách xoay người rời đi, sự thay đổi của nàng thật ra đã rất lớn, thích cười hơn rồi.

Chính nàng ta cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình, đến sau này dần dần cũng không cần tiếp tục đề phòng cái này đề phòng cái kia nữa, sẽ không cần phải ngay cả người bên cạnh cũng phải duy trì sự cảnh giác, không cần cố gắng thể hiện bề ngoài, tâm tình tùy ý, muốn cười thì cười, thể xác và tinh thần được tự tai hơn nhiều.

Đã từng là người cao cao tại thượng, người bên cạnh tuy là cũng không ít nhưng lại sự cảm nhận được sự cô độc và tịch mịch.

Bây giờ Viên Cương – người ngay từ đầu nàng muốn gả nhưng phải đối mặt với tương lai không hợp, hoàn cảnh hiện tại đã có thể thay đổi được rồi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Sở An Hầu tứ chi mất trật tự nằm trong rương, phất phất tay với Vân Cơ, ý bảo mang xuống.

Vì vậy Vân Cơ lôi cái rương đi xử lý.

Kỳ thực Vân Cơ cũng giống vậy, đã từng, lúc còn là sơn chủ Vân Sơn, cũng không thể tùy tiện nói cười, thậm chí còn vô cùng kiệm lời, bây giờ cũng dần dần thay đổi, bởi vì an lòng.

...

Khoảng thời gian chiến sự tạm ngưng, ngoài trướng của quân Tần, các chủ Hiểu Nguyệt Các – Lư Uyên dẫn mấy vị trưởng lão xông thẳng vào trong trướng.

La Chiếu đang thương nghị với tướng lĩnh dưới trướng chuyện chiến sự tiếp theo thế nào, hơi giật mình, Lư Uyên phất tay một cái, bảo mọi người không liên quan lui xuống.

La Chiếu biết là có chuyện, nhưng không biết chuyện gì.

Lư Uyên cũng không quanh co lòng vòng với gã, nói thẳng, bên Thương Triều Tông có thành ý mời chào Hiểu Nguyệt Các đã đồng ý rồi, chuẩn bị rút lui từ cảnh nội Tề quốc.

La Chiếu tỏ ra kích động, cũng không hiểu:

“Đang yên lành, sao Thương Triều Tông lại muốn mời chào Hiểu Nguyệt Các?”

Lư Uyên nói:

“Dã tâm của Tấn quốc, qua đường đều biết, sớm muộn gì cũng sẽ đông chinh, Thương Triều Tông đương nhiên là muốn dành dụm thực lực đông chinh chống đỡ Tấn quốc. Địa bàn của Thương Triều Tông bành trướng quá nhanh, đang rộng rãi chiêu mộ tu sĩ của thiên hạ, có hành động này cũng không ngoài ý muốn.”

La Chiếu chậm rãi gật đầu, cũng chỉ có nguyên nhân này thôi, trầm ngâm nhắc nhở:

“Đường còn dài, lương thảo của bên ta không đủ, tới lúc gấp rút phải trông vào lương thảo của Tấn quốc tới, bây giờ đi, đi không xa. Trăm vạn tướng sĩ của Tần quốc ta làm thế nào qua tây bình quan?”

Lư Uyên không nói lời nào, lẳng lặng nhìn gã.

La Chiếu nhanh chóng hiểu ra, hỏi:

“Hiểu Nguyệt Các muốn vứt bỏ một triệu nhân mã này?”

Lư Uyên:

“Tấn quốc tất sẽ buộc quân Tần ta tử chiến, không nói tới một triệu nhân mã này sẽ chết bao nhiêu, chỉ sợ Hiểu Nguyệt Các ta cũng sẽ không tránh được việc tổn thất nặng nề. Sau đó Tấn quốc cũng sẽ không cho phép Hiểu Nguyệt Các cầm binh nâng cao thân phận, sẽ nhanh chóng đánh tan hoặc thay đổi những nhân mã này. Còn Tấn quốc lên mặt nạt người, sau này chúng ta sẽ phải nhìn sắc mặt của Tấn quốc, Thương Triều Tông lại đang cầu hiền nhược khát cho nên hứa hẹn hậu đãi, hai người lập tức phân cao thấp, lựa chọn không cần suy nghĩ nhiều.”

La Chiếu nói thầm trong lòng Thương Triều Tông người ta cầu hiền nhược khát không sai, mấu chốt là các người xứng đáng với chữ “hiền” này sao? Còn không phải là phải nhìn sắc mặt người ta, lẽ nào các người muốn làm gì thì làm mà được? Vì vậy mới nhắc nhở:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play