Nguyên Sắc mở bình bạc ra nhìn, ngửi ngửi mùi bên trong, không hề phát hiện cái gì khác thường, lại đậy lại, trả lại trên bàn.
“Gần đây nàng ta có ra ngoài sau.
Nguyên Xuân nói.
“Mấy ngày gần đây đi ra ngoài ba lần, thời gian dài ngắn không giống nhau.
Nguyên Sắc nói.
“Bây giờ nàng ta đang ở đâu?
Nguyên Xuân nói.
“Đi bên phòng bếp, có lẽ đang kiểm tra bữa tối.
“Hazz!
Nguyên Sắc thở dài một hơi, lộ ra dáng vẻ phiền muộn.
“Không nên như vậy chứ! Bây giờ ngoài La Thu ra thì cũng không có người khác, xem ra La Thu đã ở gần đây rồi. Theo lý thuyết, nếu có cơ hội như vậy thì cũng không cần đợi đến bây giờ, mong là do ta và ngươi suy nghĩ nhiều.
Nguyên Xuân nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?
Nguyên Sắc nói.
“Dù sao nàng cũng đi theo ta nhiều năm như thế, có lẽ là hiểu nhầm thôi. Ngươi đi sắp xếp người đúng chỗ, nếu như nàng thật sự làm như vậy thì… Chỉ cần nàng rời khỏi đây, có dấu hiệu muốn chạy, ngươi không cần vội vã ra tay, bắt người phải có tang vật, bắt gian phải bắt cả hai, đợi khi mọi chuyện lộ ra ánh sáng, ngươi phải bắt nàng ta lại. Cố gắng bắt sống, ta còn muốn biết lý do. Nếu thật sự bất đắc dĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tóm lại là tuyệt đối không để cho nàng chạy thoát.
Nguyên Xuân có chút do dự, nói.
“Nếu như sau lưng nàng thật sự là La Thu, có La Thu bảo vệ, nếu như ngươi không tự mình ra tay, ta sợ rằng khó mà bắt được nàng.
Nguyên Sắc cười tươi nói.
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, La Thu muốn nhằm vào ta, không quan tâm đến nàng ta đâu. Nếu như thành công, La Thu sẽ ra tay với ta, không thể nào đứng bên chỗ nàng được. Ma Nguyên Phi cũng không dám theo đến, tất nhiên sẽ bỏ trốn trước.
“Lực lượng của La Thu cũng chủ yếu nhắm vào ta, bên người Nguyên Phi sẽ không có ai bảo vệ, chỉ cần ngươi sắp xếp người đầy đủ, dùng bên chuẩn bị đối phó với bên không có chuẩn bị, nàng ta không trốn thoát được.
“La Thu phản ứng bình tĩnh quá mức, trong lòng ta cảm thấy không yên, nên không dám rời khỏi nơi này, ngươi hãy đi cho hắn biết thế nào là lễ độ, làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ,, trong lòng ta còn có chút không chắc, còn không dám rời đi nơi này, đang muốn cho hắn biết thế nào là lễ độ nhìn xem, khiến cho hắn không còn dám hành động thiếu suy nghĩ, đến rất đúng lúc! Nàng sắp trở về, không nên đánh cỏ kinh rắn, đi thôi!"
Nguyên Xuân hiểu rõ, gật đầu, vươn tay cầm bình bạc nhỏ, nhanh chóng rời đi.
Nguyên Sắc chậm rãi nhắm hai mắt lại, như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhập vào trạng thái tu luyện…
Bữa tối chuẩn bị xong, mấy cái hòa thượng đề hộp cơm, đi theo Viên Phương phía sau.
Viên Phương không biết toàn bộ kế hoạch, thậm chí không biết sắp xảy ra cái gì, chỉ biết làm theo kế hoạch của chủ nhân.
Biết ít chuyện cũng có chỗ tốt, ngu ngốc ngược lại không sợ hãi, vì vậy mới nói Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ hắn.
Viên Phương đưa mấy hộp cơm đến cửa phòng ăn thì bị ngăn lại, Nguyên Phi phất tay ra hiệu, bốn tỳ nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông qua nhận mấy hộp cơm đưa vào nhà ăn.
Tất cả hòa thượng đều không được vào trong sân nhỏ, Viên Phương khom lưng cúi đầu rời đi.
Đứng trên lầu các có thể nhìn thấy mọi chuyện, Quản Phương Nghi quay đầu về Hứa lão lục dặn dò.
Mấy người các ngươi phải nhìn kỹ nữ nhân kia cho ta, nếu như nàng rời đi thì phải nói cho ta biết.
“Được!
Hứa lão lục gật đầu đồng ý, quay người bước nhanh đi…
Nguyên Sắc ngồi ở trước bàn ăn, nhìn các món ăn mĩ vị được đặt lên bàn, vui tươi hớn hở gật đầu liên tục nói.
“Không tệ không tệ.
Bốn tỳ nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông cẩn thận kiểm tra hết tất cả món ăn trên bàn một lượt, bằng với việc mỗi món ăn trên bàn đều được kiểm tra bốn lần.
Chắc chắn rằng món ăn không có vấn đề gì, bốn tì nữ mới ôm hộp cơm không lên đi ra ngoài.
Nguyên Sắc cũng không khách khí, hắn cầm đũa lên trắng trợn hưởng thụ.
Nguyên Phi ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên giúp hắn rót rượu, thỉnh thoảng rời đi một chút, đợi đến lúc Nguyên Sắc ăn hết gần nữa bàn thịt rượu, nàng lại đi ra ngoài một lúc, nhưng mà lần này không chỉ đi ra khỏi phòng ăn, mà đi ra khỏi khu vực nhà nhỏ này.
Nhờ vào thân phận của nàng, trừ phi Nguyên Sắc tự mình ra thông báo, nếu không sẽ không ai ngăn cản nàng rời khỏi nơi này.
Đừng nói là ở đây, cho dù ở Đại Nguyên Thánh Địa, nàng cũng có thể tự do ra vào.
Nguyên Phi lấy một chiếc xe ngựa, trực tiếp rời khỏi sơn trang.
Không cần đám người Hứa lão lục báo cáo, Quản Phương Nghi cũng tận mắt nhìn thấy, Quản Phương Nghi không ngờ rằng Nguyên Phi có thể nghênh ngang rời đi không che giấu như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, không cần phải lén lúi gỉ cả, cứ bình thường đi ra ngoài, như vậy chưa chắc đã có người nghi ngờ.
Phát hiện Nguyên Phi trốn đi, Quản Phương Nghi đến gần một cửa sổ khác, hé cửa sổ ra, lắc lư chiếc quạt tròn bên ngoài, đối diện chính là phòng bếp.
Viên Phương đứng dưới hoàng hôn, tản bộ bên ngoài phòng bếp, thấy được tín hiệu của Quản Phương Nghi, hắn lập tức bước đến gần giếng nước, buông dây thừng ra, thả gàu nước vào trong giếng.
Gàu nước lắc lư liên tục trong giếng, đánh vào vách tường bốn phía.
Vân Cơ ẩn núp dưới mặt đất sau giếng, nghe được tiếng vang thì ngưng thở xác nhận, biết được là tín hiệu do Quản Phương Nghi tạo ra, nàng dùng ngón tay đâm về phía trước, một miếng gạch rơi tõm xuống giếng, sau đó quay người chạy trốn.
Thấy viên gạch rơi xuống đất, Viên Phương không lắc dây thừng nữa, hắn thả gàu nước xuống, kéo một thùng nước lên, sau đó tự mình ôm thùng nước đi vào phòng bếp.
Quản Phương Nghi trên lầu thấy vậy, biết được Vân Cơ đã nhận được tín hiệu, nàng không đứng chỗ này nữa, quay người rời đi.
Tất cả mọi chuyện được diễn ra trong yên lặng, chưởng môn Ngũ Lương Sơn đứng ở trong sơn trang chú ý động tĩnh, vậy mà sửng sốt không phát hiện điều gì khác thường...
Hoàng hôn buông xuống, từng nhà trong phủ thành rã rời đốt đuốc lên đèn, người đi đường thoải mái, hoặc đang kéo cơ thể mệt nhọc về nhà.
Xe ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, Nguyên Phi đẩy màn cửa ra, nhìn qua một cửa hàng đối diện, sau đó nàng đánh ra một thủ thế cho tiểu nhị của cửa hàng đối diện đang nhìn chằm chằm.
Tiểu nhị vừa thấy ám hiệu thì khẽ gật đầu, lập tức quay người đi báo tin.
Xe ngựa đi đến một ngõ nhỏ, Nguyên Phi kêu xa phu đứng đây đợi nàng, nàng tự mình chui vào buồng xe, biến mất khỏi ngõ sâu.
Đến lúc nữa xuất hiện, Nguyên Phi đã xuất hiện ở một ngõ khác, chui lên trên chiếc xe ngựa khác ở đó.
Xe ngựa lăn bánh, nàng nhanh chóng đổi quần áo đã chuẩn bị trước.
Đi được một đoạn đường, Nguyên Phi không thấy gì khác thường, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi…
Nguyên Xuân đi vào phòng ăn, đi đến bên người Nguyên Sắc, nói nhỏ.
“Ngài đoán không sai, nàng đã đi khỏi Mao Lư Sơn Trang, chắc chắn.
Nguyên Sắc không ăn nữa, hắn buông đũa xuống, phất tay ra hiệu một chút.
Nguyên Xuân lập tức đi lên, đưa chậu đến bên cạnh hắn.
Nguyên Sắc đứng dậy, đi đến trước chậu, há miệng nôn hết đồ ăn trong bụng vào chậu.
Hắn ăn thật, nhưng lại dùng pháp lực cách ly đồ ăn trong một không gian riêng, hỗn hợp đồ ăn tản ra một hương vị buồn nôn.
Hắn đưa tay túm bình rượu, rót vào miệng để súc miệng, sau đó nhổ vào trong chậu.
Nguyên Xuân đặt chậu lên bàn, lấy một bình sứ nhỏ ra, muốn kiểm tra.
“Để ta!
Nguyên Sắc xua tay, ra hiệu nàng đặt chậu xuống. Nguyên Xuân đành phải lui ra.
Sau đó Nguyên Sắc tự mình lấy bình sự trong tay áo, mở ra, nghiêng miệng bình đổ chút bột phấn vào, sau đó cầm đũa quấy đồ buồn nôn trong chậu.
Nguyên Xuân thấy vậy, hơi bực mình nhếch miệng, nói.
“Ngươi tự mình ra tay? Ngươi không tin ta, lo lắng ta hãm hại Nguyên Phi?
Nguyên Sắc không quan tâm đến nàng, cũng không có tâm tình quan tâm, lông mày hắn chau lại, trên mặt hoàn toàn không có chút tươi cười nào nữa, lạnh lùng nhìn đồ ăn bẩn thỉu trong chậu, hắn phát hiện thức ăn vừa nôn ra đã biến thành màu đen.
Nguyên Xuân cười lạnh, nói.
“Đã thấy chưa, bốn người khác nhau kiểm tra mà cũng chẳng kiểm tra được vấn đề, ngươi còn không chịu tin?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT