Sau khi nói kỹ, Ngưu hữu Đạo liên tục dặn dò.

“Nhớ kỹ, an toàn của mình là nhất, nếu như phát hiện có gì không đúng, vậy thì đừng miễn cưỡng, ngươi cứ chạy trước. Có La Thu ra tay, Nguyên Sắc cũng không dễ làm được gì ngươi. Nói tóm lại phải nhớ kỹ một việc, ngươi không phải là đối thủ của Nguyên Sắc, cố gắng đừng chạm mặt hắn, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.

Vân Cơ yên lặng gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Còn nữa, La Thu và Nguyên Sắc đánh nhau có thể làm kinh động đến vương phủ gần đó. Ngươi cũng biết tình hình của quận chúa rồi đấy, nàng ấy không thể xảy ra chuyện được. Mà những người khác cũng không nên ra tay, đề phòng đánh rắn động cỏ, nhưng chúng ta phải đưa tin cho quận chúa rút lui trước, ngươi đi xử lý việc này đi!

Vân Cơ gật đầu, nàng đi đến nơi ẩn thân của Nha Tướng, gửi tin cho Thương Thục Thanh.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Không thể rút lui hết, nếu không sẽ đánh cỏ động rắn. Nguyên Sắc ở ngay bên cạnh Vương Phủ, ta không tin Phiêu Miểu Các không chú ý tình hình Vương Phủ. Ngươi không cần quan tâm bên phía Vương Gia, cũng không cần làm quá nhiều hành động, ta sẽ để cho Hồng Nương qua giúp đỡ.

Chỉ đưa quận chúa đi? Vân Cơ hơi giật mình, nàng không muốn hiểu nhầm cũng khó, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo đã bị chân tình của quận chúa làm cho cảm động rồi?

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, sắc đẹp của quận chúa thật sự không đành lòng nhìn thẳng, Đạo Gia tuyệt đối không khẩu vị nặng đến vậy, chẳng lẽ là Ngân Nhi?

Nghĩ lại càng cảm thấy đúng, hắn vừa quay đầu đã mang theo Ngân Nhi bên người, mà Ngân Nhi còn cần quận chúa trông coi, nên quận chúa không thể xảy ra chuyện gì được.

Thật sự thì Vân Cơ không hiểu, nguyên nhân thật sự chính là 100 000 Nha Tướng kia, Thương Thục Thanh nắm giữ binh quyền của 100 000 Nha Tướng, vì vậy Thương Thục Thanh không thể xảy ra chuyện gì được.

Lữ Vô Song ở bên cạnh cảm thấy ngoài ý muốn, màng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo đặc biệt quan tâm đến Thương Thục Thanh, trong đầu nhịn không được nhớ lại tình huống của nàng, nghĩ đi nghĩ lại, Lữ Vô Song phát hiện ra Thương Thục Thanh có thể là một sơ sót vẫn tồn tại của Phiêu Miểu Các.

...

Quản Phương Nghi đi đến vương phủ bên cạnh cũng là chuyện bình thường, bên Nguyên Sắc không hề hạn chế hoạt động của người trong Mao Lư Sơn Trang, vì không muốn cho bên ngoài nghi ngờ, ít nhất mặt ngoài là như vậy.

Sau khi đi qua một chuyến quay về, người trong Vương Phủ đều khẩn trương lên.

Thương Thục Thanh đang lên lớp trong học đường như bình thường, nhưng trong lòng đang căng thẳng như dây cung.

Nàng được Quản Phương Nghi thông báo, sau khi học sinh tan học buổi chiều, nàng phải đứng chờ ở đây, sau đó Vân Cơ sẽ dẫn nàng rời đi.

Thương Thục Thanh hỏi có chuyện gì, Quản Phương Nghi cũng không nói nhiều với nàng, chỉ nói đây là ý của Đạo Gia, nàng cứ làm việc như bình thường, đừng lộ ra dấu vết gì cả.

Đúng là một bí mật được hành động, hay nói đúng hơn là một âm mưu có từ sớm, người của Sơn Trang sẽ giúp đỡ cho Thương Thục Thanh rút lui, Viên Phương chờ đến lúc Thương Thục Thanh an toàn rời khỏi, sau đó mới dâng bữa tối lên cho Nguyên Sắc.

Trong vương phủ, Thương Triều Tông tự mình đẩy xe lăn, có vẻ như đang ngồi tán gẫu với Mông Sơn Minh, nhưng trong lòng lại căng thẳng như dây cung.

Quản Phương Nghi đã thông báo từ trước, chạng vạng tối ngày hôm nay, có lẽ bên Mao Lư Sơn Trang sẽ xảy ra một trận đánh kịch liệt, mặc dù thời gian diễn ra sẽ không quá lâu, có thể là rất ngắn, nhưng mà trận chém giết này rất nguy hiểm, nên bên này phải chuẩn bị sẵn sàng.

Ý của Đạo Gia là, không thể rút lui tất cả mọi người được, nếu không sẽ làm cho Phiêu Miểu Các nghi ngờ, thậm chí hậu quả còn nghiêm trọng hơn trận đánh này vô số lần.

Lam Nhược Đình đã rút lui, Lam Nhược Đình rút lui cũng không làm người khác nghi ngờ, vốn dĩ hắn thường bôn ba bên ngoài để xử lý chính vụ, giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ, chỉ cần đi khỏi đây mà vẫn làm việc bình thường là được.

Thậm chí Vương phi Phượng Nhược Nam cũng không biết sắp có chuyện xảy ra, chỉ được sắp xếp đưa con đi ra ngoài du lịch.

Mông Sơn Minh không thể đi, hắn rất ít khi rời khỏi nơi này, nếu bây giờ đi thì quá lộ rồi.

Thương Triều Tông cũng ở lại, có chuyện cũng không thể đi, nhân vật quan trọng nhất phải ở lại để không bị nghi ngờ.

Dựa theo yêu cầu, nếu nghe được tiếng đánh nhau, hai người phải nhanh chóng trốn vào mật đạo để tránh nguy hiểm…

Toàn bộ phủ thành Nam Châu, toàn bộ vương phủ, toàn bộ Mao Lư Sơn Trang, nhìn qua giống như bình thường, nhưng không khí nóng đang nổi lên ở những nơi không nhìn thấy.

Sắp đến chạng vạng tối, cảm giác mũi tên đã lên cung nặng nề đè nén lên người biết chuyện.

Ngưu Hữu Đạo đứng ở cửa sơn động, nhìn về phía phủ thành Nam Châu nơi xa xa.

Lữ Vô Song yên lặng ở trong động suy nghĩ, Viên Cương cầm Tam Hống Đao lên lau sạch.

Ở trong một khách sạn gần sơn trang, La Thu dịch dung ngồi tĩnh tọa bên cửa sổ, lâu lâu lại liếc mắt nhìn khe cửa của cửa sổ bên cạnh.

Trong Anh Võ đường, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh cùng nhau đi vào, bàn bạc chuyện quân tình.

Trên lầu các, Quản Phương Nghi thấy đèn lồng đã được treo lên ở một góc phủ, nàng biết Thương Thục Thanh đã an toàn rời khỏi, lập tức quay người xuống khỏi lầu các.

Lúc đi phòng bếp đến bên cạnh đình viện, nhìn thấy Viên Phương đứng dưới mái hiên, Quản Phương Nghi giơ quạt tròn trong tay lên, thuận tay che miệng mình.

Viên Phương thấy vậy, giống như nhận được tín hiệu, hắn lập tức quay người đi vào nhà bếp, thúc giục hòa thượng Nam Sơn Tự tăng tốc độ đưa thức ăn lên, trước đó luôn ung dung bình tĩnh.

Nguyên Phi đi lại trong sơn trang, kiểm tra các phòng, sau đó nàng đi đến trạch viện mà Nguyên Sắc nghỉ chân, tìm được bốn người Xuân, Hạ, Thu Đông phụ trách kiểm tra thức ăn cho Nguyên Sắc, cố ý nói.

“La Thu sắp đến đây, không thể lơ là an toàn của Thánh Tôn được, đồ vật kiểm tra độc phải hoàn mỹ, bây giờ nên đưa ra kiểm tra lại.

Lúc này bốn người đều đưa bình bạc nhỏ ra, kiểm tra tài chỗ.

Để cẩn thận hơn, Nguyên Phi tự mình kiểm tra đồ của cả bốn người, thấy không có vấn đề gì, để cho bốn người cất đi.

Sau khi rời khỏi đây, Nguyên Phi quay về phòng bếp kiểm tra, trên đường về nàng sờ trong tay áo, trong đó có bốn bình bạc nhỏ, nàng phải xử lý xong đồ này.

Mà sau khi bốn tì nữ được kiểm tra xong rời đi, Nguyên Xuân đã chui vào căn phòng của mình, lấy bình bạc ra kiểm tra, lúc nhìn đến đáy bình, bỗng nhiên ánh mắt nàng ngưng tụ lại, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hẳn.

Nàng đi phía sau phòng mình, sau khi đi vòng một lúc, trực tiếp đi vào phòng của Nguyên Sắc.

Nguyên Sắc đang nằm trên ghế ngủ say, nhìn qua như đang ngủ say, nhưng nếu thật sự mở pháp nhãn ra nhìn, có thể thấy được pháp lực đang lượn quanh người hắn, thật ra đây là một trạng thái tu luyện của hắn.

Nguyên Xuân vừa mở cửa đi vào, Nguyên Sắc đã mở mắt ra, thấy người đến là nàng, hắn hoàn toàn mở ra hai mắt, mỉm cười thu công lại.

Nguyên Xuân lấy bình bạc nhỏ ra đặt lên trên ghế nằm của bàn trà khác, nói.

“Có lẽ sắp có chuyện xảy ra.

Nguyên Sắc liếc mắt nhìn bình nhỏ kia, hỏi lại.

“Thế nào?

Nguyên Xuân nói.

“Đây là bình nhỏ thường dùng để đo độc, vừa rồi Nguyên Phi nói là La Thu đã đến, phải cẩn thận, nên kiểm tra bình đo độc của bốn người chúng ta.

Nụ cười trên mặt của Nguyên Sắc vẫn không đổi.

“ Có vấn đề gì không?

Nguyên Xuân nói.

“Kiểm tra ngay trước mặt bốn người chúng ta, nhìn không ra vấn đề gì, nhưng sau khi cầm lại cái bình, ta phát hiện không đúng. Ở dưới đáy bình ta có làm một ký hiệu, nhưng từ lúc chiếc bình rời khỏi người, ta đều phải kiểm tra lại một lần, kết quả phát hiện ra vết cắt dưới đáy đã không còn… Đây không phải là đồ của ta, đã bị đổi.

Nguyên Sắc vươn tay cầm bình bạch nhỏ, liếc mắt nhìn, nụ cười tươi nay đã biến thành cười tủm tỉm.

“Ngươi chắc là vừa bị đánh tráo chứ không phải là có vấn đề từ trước chứ?

Nguyên Xuân nói.

“Vật này gần như không rời khỏi người ta, chỉ cần rời đi thì sẽ được kiểm tra lại ngay. Mà bữa cơm trước ngươi còn sử dụng đến, nó luôn ở trên người ta, không hề có người khác đụng đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play