Cầm cờ trong tay, Lục Chi Trường trố mắt không nói, khá ngoài ý muốn. Vị này tuy là lão nhân của Đại La Thánh Địa nhưng không có tư cách nói chuyện với mình như vậy, nhưng dù sao cũng là trước mặt La Thu, không khỏi nhìn phản ứng của La Thu.
La Thu cũng khá bất ngờ, chỉ có điều vẫn nghiêng đầu ra hiệu với gã.
Vì vậy Lục Chi Trường bỏ quân cờ xuống đứng dậy, lúc đi qua người Tần Độ không khỏi nhìn chăm chú hơn chút.
“Ngồi đi!
La Thu tự tay ra hiệu ở phía trước mặt.
“Không dám!
Tần Độ khom người từ chối.
La Thu cười nhạt:
“Ngươi là lão nhân của thánh địa, ở đây cũng không còn người ngoài nữa, không cần tuân theo mấy quy củ đó.
Đối với người thành thật có trách nhiệm, người không có dã tâm gì, lại là lão nhân đã cống hiến nhiều năm, hắn đối đãi khá rộng lượng, bình thường gặp thậm chí sẽ chủ động chào hỏi, làm người ta thụ sủng nhược kinh, cũng có thể nói là một phương pháp làm lung lạc lòng người.
Chỉ có điều nhìn thấy ông ta vẫn không dám ngồi thì cũng không miễn cưỡng:
“Người đi rồi, có chuyện gì nói đi.
Tần Độ trầm giọng nói;
“Thánh Tôn, thuộc hạ phụng mệnh ra ngoài tuần tra, trên đường trở về gặp một người, gặp được phu nhân!
La Thu giương mắt lên, trong chốc lát không phản ứng kịp:
“Phu nhân? Phu nhân nào đáng để ông ngạc nhiên như vậy?
Tần Độ gằn từng chữ:
“Ngân Cơ phu nhân!
Con ngươi của La Thu đột nhiên co lại, chậm rãi đứng lên ra khỏi bàn cờ, mặt đối mặt nói:
“Lão Tần, ông biết ông đang nói gì không?
“Thuộc hạ không thể tin được, khó mà tin, lại gặp được phu nhân vốn dĩ đã qua đời, đây là thư mà phu nhân đưa cho thuộc hạ...
Hai tay Tần Độ dâng lên một phong thư, khom người kể tường tận sự việc một lượt.
Sau khi nghe xong, gương mặt La Thu căng lên, mắt nhìn chòng chọc phong thư, pháp nhãn tỉ mỉ kiểm tra một lượt, chuyện suýt nữa bị lật thuyền trong mương ở Vô Lượng viên ông ta còn nhỡ rõ.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới nhận tin vào tay, mở phong thư ra cẩn thận kéo giấy ở bên trong, chậm rãi mở ra.
Nhìn qua thì là một tấm địa đồ, vừa nhìn liền biết đó là bản đồ của Hoang Trạch tử địa, nhìn không hiểu là có ý gì, chỉ có điều mặt sau lại có chữ viết.
Lật lại xem, chữ viết này mới là nội dung chủ yếu trong thư, thể chữ ông ta rất quen thuộc.
Sau khi xem rõ nội dung trong thư, môi La Thu mấp máy, chậm rãi khép thư lại, giương mắt lên:
“Lão Tần, ngươi nói còn có hai người nữa cũng gặp được phu nhân?
Tần Độ nói:
“Vâng! Hiện tại đang ở ngoài điện, thuộc hạ dẫn bọn họ tới thẳng đây và đã nghiêm cấm họ tiếp xúc, trao đổi với bất kỳ kẻ nào khác.
La Thu:
“Làm đúng rồi. Hai người kia để lại đây đi, ông không cần để ý đến nữa. Ông là lão nhân mà ta tin tưởng, nên biết cái gì nên cái gì không nên nói, việc này ông cứ xem như chưa từng phát sinh, ta không hy vọng nghe được lời đồn vớ vẩn nào, hiểu chưa?
Tần Độ:
“Đã hiểu!
La Thu:
“Ông về đi.
“Vâng!
Tần Độ chắp tay lùi lại mấy bước mới xoay người rời đi.
Bên cạnh không còn ai nữa, La Thu lần nữa mở thư trong tay ra, lần nữa xem lướt qua nội dung trong thư, sắc mặt dần âm trầm, sau đó lật thư lại, dò xét bản đồ.
Lần này rốt cục đã xem hiểu bản đồ rồi, bên trên biểu thị một nơi nào đó, bảo La Phương Phỉ tới gặp mặt.
Ý đại khái của Ngân Cơ trong thư là nhớ mong nữ nhi, muốn gặp nữ nhi một lần, hy vọng La Thu có thể mở một con đường, cho nàng ta gặp mặt nữ nhi một lần. Nàng ta đã vẽ lại địa điểm sẽ đợi nữ nhi, hẹn trước thời gian và địa điểm gặp mặt.
Phừng! Thư bị ông ta phá hủy, hô hấp hơi gấp.
Trước đó ông ta chỉ là hoài nghi Ngân Cơ còn sống, chưa thể hoàn toàn xác định.
Lúc này, nhìn thấy bút tích của Ngân Cơ, lại có Tần Độ tận mắt nhìn thấy, xác nhận Ngân Cơ quả nhiên còn sống.
Năm đó chỉ ép móc đi thụ nhãn, cho là nàng ta sẽ chết mới không tiếp tục hạ độc thủ, không ngờ nhất thời nương từ mà nay để lại hậu họa.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta không thể nào để La Phương Phỉ biết mẫu thân mình là Hồ tộc, bằng không còn không biết sẽ náo loạn tới mức nào.
Lại không thể để cho tám Thánh còn lại biết được, bằng không sẽ có thêm phiền phức khác hoặc trở thành sự chê cười của thiên hạ, tám người khác tất sẽ buộc ông ta phải tiêu diệt Hồ tộc. Hồ tộc không phải nói có thể tiêu diệt là có thể tiêu diệt được, nhưng một khi ông ta rơi vào thế yếu, sẽ bị người ta không ngừng lấy cái cớ đó ra để ẩn ý, để lại hậu hoạn vô cùng.
“Ngân Cơ à Ngân Cơ, vì sao còn phải lộ diện chứ!
Mặt La Thu lo lắng lầm bầm lầu bầu.
Tần Độ ra khỏi Thánh Điện không dẫn hai tên thủ hạ rời đi mà để hai người tiếp tục ngây người ở đây, sau đó liền đi xuống núi.
Trong lòng ông ta cũng vô cùng phiền muộn và không đành lòng, ông ta có thể tưởng tượng được kết quả của hai tên thủ hạ này sẽ như thế nào. Trước ông ta còn nghĩ lạc quan một chút, nhìn sau khi nhìn thái độ của La Thu, lại thấy La Thu nói cần nghiêm khắc bảo mật thì biết rõ hai người này không sống được, có thể tha mạng cho ông ta coi như là nể tình phá lệ khai ân rồi, nào có chỗ trống cho ông ta biện hộ.
Không ngoài dự liệu của ông ta, sau đó hai tên thủ hạ đã nhanh chóng bị xử tử, hai người cũng chết mà không hiểu tại sao, chỉ vì đã gặp được người không nên gặp.
...
Thiên Đô phong, Phiêu Miểu Các, một gã chấp sự bước nhanh vào trong điện, dâng tình báo lên:
“Chưởng lệnh, Vạn Thú môn đưa tin!
Nhạc Quang Minh tới Thánh Cảnh rồi, tạm do vị chấp sự này thay thế giải quyết mọi chuyện.
Ngồi sau án kiện đã bể đầu sứt trán, khuôn mặt Hoắc Không sốt ruột, cười lạnh nói:
“Nhân viên đốc tra của Vạn Thú môn không phải ở Thánh Cảnh sao? Vạn Thú môn cũng bắt đầu tham gia náo nhiệt rồi ư? Nói đi, tra ra cái gì rồi?
Chấp sự vội hỏi:
“Chưởng lệnh, không phải sự vụ đốc tra, là do Vạn Thú môn phát hiện ra tung tích của Thánh La Sát ở Điệp Mộng Huyễn giới!
“Cái gì?
Hoắc Không chợt đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Chấp sự báo lại, nói rõ từng chữ:
“Vạn Thú môn phát hiện tung tích của Thánh La Sát ở Điệp Mộng Huyễn giới.
Hoắc Không cầm thư xé ra kiểm tra, sau đó nhìn thì ngạc nhiên cười nhạt nói:
“Thật sự là kỳ lạ, còn ngại chưa đủ loạn hay sao, Thánh La Sát vẫn chưa bao giờ lộ diện lại chạy ra ngay lúc này giúp vui, thật đúng là gặp quỷ rồi, không đến mức có người có thể cấu kết với Thánh La Sát chứ?
Cầm báo cáo suy nghĩ một hồi, nói thật hắn thật sự muốn đi xem Thánh La Sát rốt cục là có dáng dấp như thế nào, cũng có thể mở mang tầm mắt.
Nhưng mà quá nhiều việc quấn thân, không có cách nào thoát được, chỉ có thể trả lời:
“Lập tức truyền tin tới Thánh Cảnh, không được xảy ra sai lầm!
“Vâng!
Chấp sự lĩnh mệnh rời đi.
...
Bên trong Thiên Lam thánh điện, cầm mật báo trong tay, sắc mặt Lam Đạo Lâm trầm lại.
Đệ tử Thanh Cửu khoanh tay đứng lặng ở một bên, mật báo là do y đưa tới, nhân viên đốc tra của Huyền Binh tông ở Tề quốc truyền mật báo tới, nhân viên đốc tra của Huyền Binh tông liên lạc trực tiếp với Lam Đạo Lâm, chỉ có điều ở bên ngoài Thánh Cảnh, cảnh nội Thánh Cảnh là do Yến quốc bao quát.
Huyền Binh tông tra ra được được mạng lưới báo tin của Gia Cát Trì, còn nắm được người đứng phía sau bức tử Hồng Vận Pháp, chuyện của Hồng Vận Pháp dường như lại liên quan tới Lam Minh. Huyền Binh tông không biết nên xử trí thế nào, không biết có nên tiếp tục đào sâu thêm hay không, khẩn cấp báo cáo cho bên này.
Chuyện còn chưa biết thực hư, nhưng ước đoán có khả năng cao là thật. Thanh Cửu lặng im đứng đó cảm thán, không ngờ cái chết của Hồng Vận Pháp cũng là do Lam Minh làm, đứa con trai này của sư tôn sau lưng không biết còn làm bao nhiêu chuyện tốt, chắc chắn phải làm sư tôn cực kỳ tức giận.
Ngay cả con trai ruột cũng không đáng tin, làm cho những đồ đệ như bọn họ rơi vào tình cảnh rất xấu hổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT