Để Ngân Nhi Na Ngật Hóa cứng đối cứng với cửu Thánh, trong lòng Ngưu Hữu Đạo biết rõ, lần này không thành công thì sẽ đẩy Ngân Nhi vào chỗ chết.

Mà sở dĩ dám cho Ngân Nhi tới thử một lần là bởi vì mấy câu nói của lão tộc trưởng Hồ tộc là Ngân Cơ, nếu có Thánh La Sát há có thể để cửu Thánh dễ dàng quật khởi được. Điều này nói rõ Ngân Cơ tán thành thực lực của Ngân Nhi. Còn Vân Cơ cũng đã từng giao thủ với Ngân Nhi, tự nhận là hoàn toàn không phải đối thủ của Ngân Nhi.

Nhưng Ngân Cơ nói là năm đó Ngân Nhi có thể ngăn chặn không cho cửu Thánh quật khởi, bây giờ Ngân Nhi đã bị phong ấn mấy trăm năm, hiện tại thực lực của cửu Thánh đã đến bậc nào rồi, không phải người bình thường có thể hiểu được.

Khả năng gặp nguy hiểm của Ngân Nhi là rất lớn khiến tâm tình của hắn rất trầm trọng, đó cũng không phải mong muốn của hắn.

Hắn tựa lưng ở ghế, tâm lực tiều tụy chậm rãi phất tay:

“Đi chấp hành đi! Thuận tiện giao phó lại chuyện đang làm với Hồng Nương, chúng ta cũng nên đi đầu hành động rồi.

Vân Cơ nhìn thấu sự uể oải bất chợt về thể xác và tinh thần của hắn, giọng nói mềm đi, hỏi:

“Đi đâu?

Ngưu Hữu Đạo:

“Đi Điệp Mộng Huyễn giới.

Vân Cơ kinh ngạc:

“Chúng ta cũng đi?

Ngưu Hữu Đạo than thở:

“Có thể dụ được thành công hay không, hoặc là có thể dụ được bao nhiêu tới, ta cũng không nắm chắc. Một khi động thủ trong Điệp Mộng Huyễn giới, người ngoài rất khó biết rõ tình huống trong đó, chỉ e Vạn Thú môn cũng rất khó biết được. Ta không nắm được tình huống, có một số việc không có cách nào phán đoán được. Chúng ta không đích thân đi một chuyến không được đâu.

“Được.

Vân Cơ gật đầu xoay người đi sắp xếp.

...

Biển rộng mênh mông, sóng lên sóng xuống, trên một lục địa vắng vẻ vô danh.

Đội ngũ nhân viên truy tìm nhóm người trông coi Vô Lượng viên bỏ trốn hạ xuống đất bằng, triển khai tìm kiếm.

“Báo, phía trước phát hiện vết tích đống lửa, dấu vết còn mới.

Người lùng bắt lập tức tiến tới, tìm được đống lửa, sau đó nhìn dấu chân bên cạnh đống lửa, đi lục soát thẳng vào trong núi.

Cuối cùng, một đám người vây bên ngoài một cửa hang trong núi, người cầm đầu ra dấu tay, hình thành trận tam giác, từng nhóm năm người chậm rãi đi vào.

Tiếng cạch cạch đột nhiên vang lên trong động xen lẫn mấy tiếng kêu thảm thiết, hai thi thể bay ra ngoài, sau đó, một thân ảnh lóe lên ra bên ngoài động, ngạo nghễ đứng đó.

Trong mấy người vây ngoài cửa động có người nhận ra người mới ra khỏi động, kinh ngạc nói:

“Ngao Phong!

Không sai, người hiện thân từ trong động chính là Ngao Phong. Mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, không nói hai lời, thân hình lóe lên chợt xuất thủ, tàn sát truy đuổi người dễ dàng như chém dưa thái rau.

Đánh nhẹ nhàng như không, đảo mắt bị giết tới thất linh bát lạc, người còn sống nhao nhao thoát đi tứ tán, không trốn không được, căn bản họ không phải đối thủ của Ngao Phong.

Bóng Ngao Phong lóe lên bốn phía, truy sát người bỏ trốn xung quanh.

Cuối cùng cùng còn sót lại hai người trốn vào biển rộng mênh mông, thoát được.

Lắc mình lên bờ dậy sóng trào, Ngao Phong chậm rãi thở ra một hơi, vẫn không tiếp tục đuổi giết hai tên bỏ trốn vội, hoặc là cố ý thả cho trốn.

Người bỏ trốn hắn nhận ra, cố ý thả hai người của Vô Hư Thánh Địa thoát được.

Đây là do bên Ngưu Hữu Đạo giao phó, cũng nói rằng phải nghiêm khắc dựa theo thời gian và kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo mà chấp hành. Ngao Phong không biết rõ vì sao Ngưu Hữu Đạo phải làm như vậy nhưng vẫn nghe theo chấp hành. Đến tình trạng hôm nay rồi, chỉ cần không phải nguy hiểm trí mạng rõ ràng, chỉ lệnh của Ngưu Hữu Đạo, hắn sẽ chấp hành không nói hai lời.

Bất chấp được hay không được, bằng không cho dù hắn có tu vi cao, nếu dám kháng lệnh thì ở Hoang Trạch tử địa sẽ không còn đất dung thân cho hắn nữa.

Huống chi hắn biết, Hoang Trạch tử địa còn có một lão tộc trưởng Hồ tộc có thực lực mạnh hơn hắn, hắn không thể không tuân mệnh được.

Mười hai trái Vô Lượng quả, hắn chiếm được một trái mới tạo thành hắn của ngày hôm nay, cho nên hắn hiểu được, hôm nay Ngưu Hữu Đạo nắm giữ thực lực rất mạnh mẽ trong tay rồi. Còn hắn bây giờ đã không còn lựa chọn khác, đã chọn đứng về phe Ngưu Hữu Đạo.

...

Tần Độ, lão nhân trong Đại La Thánh Địa tóc đã trắng xóa, tuổi tác cũng không nhỏ.

Lúc này ông ta đang cưỡi một con tọa kỵ phi cầm dẫn theo hai gã tùy tùng trở về từ một điểm tuần tra, quay lại Đại La Thánh Địa.

Một thân ảnh từ dưới bay lên, nhanh chóng đuổi theo tọa kỵ phi cầm, bay ngang hàng.

Người đến tay áo nhẹ bay, ngân thường hoa mỹ, dung mạo chói lọi như nắng, đẹp không thể tả, chỉ là trong thần thái ung dung mang theo ý phiền muộn nhàn nhạt.

Hai tên tùy tùng kinh hãi, cả kinh không biết nên nói gì cho phải, không phải là bởi vì dung nhãn mỹ lệ của người tới mà là đối phương có thể ở trên không trung phi hành song song như thế, tu vi của đối phương chẳng phải là? Nhưng mà trong cửu Thánh, bọn họ chưa từng thấy nhân vật như thế.

Tần Độ thì trợn to hai mắt, có thể nói là tràn đầy sự khó tin, hầu kết run lên một lúc mới lắp bắp nói:

“Phu... phu nhân!

Người tới chính là lão tộc trưởng Hồ tộc – Ngân Cơ. Đôi mắt của Ngân Cơ sáng linh động nhìn ông ta, khẽ vuốt cằm mỉm cười:

“Lão Tần, bao năm không gặp rồi.

Miệng Tần Độ khô khốc nói:

“Phu nhân, thật là người sao?

“Giao cái này cho hắn!

Ngân Cơ lấy ra một phong thư, ngón tay búng một cái, ném cho đối phương.

Tần Độ nhận được thì cầm xem một chút, lại nhìn đối phương, phát hiện Ngân Cơ đã rẽ hướng khác, nhanh chóng đi về một nơi khác rồi.

Ông ta dõi mắt nhìn, cho tới khi bóng người hoàn toàn biến mất thì mới lần nữa nhìn phong thư trong tay, “hắn” trong miệng đối phương, ông ta đương nhiên biết là ai.

“Chấp sự, nữ nhân này là ai vậy? Ngài quen sao?

Một tên tùy tùng hỏi.

Vẻ mặt của Tần Độ phức tạp, không ngờ, thật sự không ngờ nàng ta lại còn sống, quay đầu nhìn hai tùy tùy phía sau, cảnh cáo:

“Giữ cái miệng của các ngươi cho tốt, coi như cái gì cũng không nhìn thấy, bằng không không ai bảo vệ được mạng của hai người các ngươi đâu.

Với kinh nghiệm nhiều năm ở Đại La Thánh Địa của ông ta, ba người gặp được nữ nhân này còn sống không biết là may mắn hay bất hạnh.

“Vâng!

Hai tên tùy tùng mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn chắp tay lĩnh mệnh, chỉ thầm nhủ trong lòng mà thôi.

Tăng nhanh tốc độ, sau khi tới Đại La Thánh Địa, Tần Độ không quay về Thượng Phong lĩnh mệnh mà đi thẳng tới Đại La thánh điện, còn dẫn theo hai tên tùy tùng.

Không cho hai tên tùy tùng rời khỏi tầm mắt của ông ta, cũng không để hai người tiếp xúc hoặc nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, trước tiên trực tiếp dẫn tới Đại La thánh điện.

Đã ở Đại La Thánh Địa nhiều năm, có thể sống tới giờ, ông ta biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Ông ta không có tư cách đi thẳng vào thánh điện, đương nhiên phải thông báo với thủ vệ ở bên ngoài.

Thủ vệ cũng hơi ngoài ý muốn, vị này lại muốn gặp mặt trực tiếp với Thánh Tôn, hơn nữa thái độ cường ngạnh, hỏi có chuyện gì cũng không chịu nói, chỉ nói nhất định phải gặp mặt Thánh Tôn mới có thể nói được.

Nhìn thấu có chuyện khẩn yếu, thủ vệ nhanh chóng đi vào thông báo, chờ một lúc liền đi ra phất tay nói một tiếng:

“Thánh Tôn bảo ngươi đi vào.

Tần Độ gật đầu, quay lại căn dặn hai tên tùy tùng:

“Các ngươi chờ ở đây, không cho phép tự ý rời khỏi, không được Thánh Tôn căn dặn, không cho phép nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, hiểu chưa?

“Vâng!

Hai tên tùy tùng chắp tay lĩnh mệnh, trong lòng cũng căng thẳng. Chỉ bằng vào bọn họ, muốn nói chuyện cùng người khác lại cần Thánh Tôn đồng ý mới được sao?

Tần Độ ngẩng đầu nhìn trời, ổn định tâm tình mới nhanh chóng đi vào trong Thánh Điện.

Có người dẫn ông ta đi thẳng đến phía sau thánh điện, nhìn thấy La Thu đang ở trong hiên các chơi cờ với đệ tử Lục Chi Trường.

Nhìn thấy Tần Độ, bình thường không lộ buồn vui nhưng nay La Thu lại hơi cười, biết vị này mặc dù không có bản lĩnh gì nhưng cũng là một người thành thật có trách nhiệm, ánh mắt trở lại trên bàn cờ, lạnh nhạt nói:

“Lão Tần, có chuyện gì mà không gặp mặt ta thì không thể nói?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play