Ông ta không muốn người của Phiêu Miểu các nhìn thấy ông ta xuất hiện ở đây.
Tiếng ùng ục nổi lên trong đầm lầy. Ngoài ra, xung quanh đều yên tĩnh.
Ông ta tiếp tục đi xung quanh, muốn tìm kiếm xem có yêu hồ nào xuất hiện hay không. Thật ra, ông rất muốn gặp con yêu hồ đã gặp mặt con gái mình, nhưng trong tình huống lúc này, khẳng định là không gặp được. Yêu hồ trốn rất sâu dưới lòng đất, pháp lực của ông có cao hơn cũng thúc thủ vô sách. Nếu không, Hồ tộc cũng khó mà an thân ở đầm lầy này.
Vèo! Thân hình ông ta lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một điểm đen nhanh chóng biến mất trên hư không.
Đến vô ảnh, đi vô tung.
Đằng sau một bụi cỏ gần “đảo hoang”, một cái đầu đang ẩn núp hơi lắc lư, cuối cùng nhô hẳn ra, là Ngưu Hữu Đạo.
Trên đầu hắn dính đầy bùn để ngụy trang. Hắn từ xa nhìn thấy toàn bộ quá trình. La Thu đột nhiên xuất hiện, làm hắn động cũng không dám động.
Áp lực bài sơn đảo hải, tiện tay một cái quét sạch đám người Phiêu Miểu các thật sự quá kinh khủng, khiến cho hắn nhìn thấy mà run. Thực lực của chín thánh, hôm nay hắn xem như tận mắt nhìn thấy.
Nước bùn bên cạnh phun trào, Hắc Vân thò đầu ra, thở dài: “Đi rồi.”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn y, phát hiện trên mũi y có vết máu: “Ngươi bị thương rồi à?”
Hắc Vân nói: “Thực lực của La Thu thật đáng sợ. Cho dù chúng ta đã trốn kịp, nhưng vẫn bị dư uy trong đầm lầy làm bị thương. Chỉ là vết thương nhỏ, vấn đề không lớn.”
Ngưu Hữu Đạo ân cầm hỏi: “Lão tộc trưởng không sao chứ?”
Việc là do hắn sắp xếp. Nếu vì hắn mà lão Tộc trưởng bị thương, hắn khó mà đền tội.
Hắc Vân nói: “Yên tâm đi, sao có thể để lão Tộc trưởng bị thương chứ. Bản thân ta có bị thương cũng không để lão Tộc trưởng bị thương. Ta đã dốc hết toàn lực che chở, không có việc gì đâu.” Nhìn bầu trời chung quanh, trong lòng Hắc Vân vẫn còn sợ hãi: “Không nghĩ đến La Thu đến thật, cũng không uổng công ngươi nhắc nhở. Nếu không, với tốc độ công kích của La Thu, chúng ta sợ là khó thoát khỏi một kiếp.”
Không có việc gì là tốt rồi. Ngưu Hữu Đạo nhẹ thở ra, nhìn chung quanh, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Cũng không phải hắn tính đúng La Thu sẽ đến, chỉ là cẩn thận phòng bị sẽ có khả năng này xảy ra. Người khác không hiểu nội dung trong thư, nhưng La Thu sẽ hiểu. Liên quan đến Ngân Cơ, La Thu không thể không đến. Cho nên hắn đã sớm dặn dò một chút.
Cũng chính vì khả năng hoài nghi của La Thu, hắn mới đến đây quan sát. Không nghĩ đến La Thu đến thật, còn tận mắt nhìn thấy La Thu ra tay.
La Thu vừa ra tay, trong lòng hắn liền nặng xuống. Nhìn thực lực của ông ta, Ngân Nhi của Điệp Mộng Huyễn Giới chưa chắc là đối thủ của ông ta.
Nghĩ đến đây, hắn hỏi một câu: “Nếu lão Tộc trưởng dùng quả Hồ tiên, khôi phục chân thân, có thể ngăn cản La Thu không?”
Hắc Vân lắc đầu: “Năm đó lão Tộc trưởng cũng đã nói, bà ấy không phải đối thủ của La Thu. Chín cẩu tặc khống chế thiên hạ, thu thập tài nguyên tu luyện trong thiên hạ cho mình dùng. Nhiều năm như vậy, tu vi hẳn còn cao hơn năm đó. Với tình huống trước mắt của lão Tộc trưởng, khẳng định lại càng không bằng.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu nói như vậy, cho dù có lấy được quả Hồ Tiên, cũng chỉ khôi phục đến cảnh giới Nguyên Anh, trường sinh bất tử, nhưng luận thực lực vẫn còn thua kém mấy lão gia hỏa tu tinh nhiều năm.”
“Trường sinh bất tử?” Hắc Vân ngạc nhiên: “Ai nói dùng quả Hồ Tiên sẽ trường sinh bất tử?”
Ngưu Hữu Đạo cũng ngạc nhiên: “Trong giới tu hành đã đồn đại như vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”
Hắc Vân nói: “Quả Hồ Tiên đối với loài người các ngươi mà nói, cải thiện xác thịt là có thể trường sinh, nhưng lại khó thoát một kiếp thiên đạo. Đây chính là sư phụ ngươi Thương Tụng đã nói năm đó, nói rằng dùng quả Hồ Tiên sẽ không được vĩnh sinh. Kiến thức của sư phụ ngươi rất uyên bác, pháp lực có thể phá toái hư không, tất có tuệ nhãn. Thứ mà ông ấy nói, hẳn không sai.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Có thể sống được bao lâu?”
Hắc Vân nói: “Không biết, có người có thể nói rõ ràng sao? Hồ Tiên cảnh liên thông với nhân gian các người cũng là chuyện mấy trăm năm rồi, chỉ sợ chín cẩu tặc cũng không biết cực hạn của quả Hồ Tiên nằm ở đâu. Đương nhiên, Hồ tộc không giống các người. Các người phục dụng hoàn toàn có thể trường sinh, nhưng đối với Hồ tộc ta, quả Hồ Tiên không có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.”
...
La Phương Phỉ mang người quay về. Vừa rơi xuống đất, Toa Như Lai bên cạnh lập tức tiến lên đỡ con gái: “Nàng không sao chứ?”
Nghe Toa Như Lai hỏi, La Phương Phỉ không khỏi cao hứng. Toa Như Lai quan tâm không phải con gái mà là nàng, giống như trong mắt ông ấy, nàng còn quan trọng hơn cả con gái.
Nàng thật sự không biết, Toa Như Lai đã biết con gái mình chắc chắn không có việc gì. La Phương Phỉ chỉ là suy nghĩ mọi chuyện quá tốt thôi.
Nàng lắc đầu, cười nói: “Không sao, Huyễn Lệ cũng không có việc gì, chỉ bị hôn mê.” Nói xong, nàng nhìn chung quanh, xích lại gần Toa Như Lai, thấp giọng nói: “Phụ thân đích thân đến.”
Toa Như Lai giật mình, nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy không có người, vội hỏi: “Ông ấy đâu rồi?”
La Phương Phỉ nói: “Không biết nữa. Muội mang người trở về, còn cha vẫn ở chỗ đó. Cha bảo muội về trước.”
Trong lòng Toa Như Lai hơi khẩn trương: “Sư phụ đến chỗ gặp mặt, sao có thể buông tha cho Hồ tộc chứ?”
La Phương Phỉ nói: “Phụ thân vừa xuất hiện đã ra tay, dọa cho đám yêu hồ chạy mất. Nhưng yêu hồ chạy rất nhanh. Nếu không, phụ thân chắc chắn sẽ không buông tha.”
Nghe La Thu không bắt được yêu hồ, Toa Như Lai hơi yên tâm, lại hỏi: “Phương Phỉ, Hồ tộc nhất định phải gặp nàng làm gì?”
“Muội cũng không rõ, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.” La Phương Phỉ cũng không giấu diếm, đem chuyện lúc đó thuật lại cho Toa Như Lai nghe.
Chi tiết quá trình khiến Toa Như Lai kinh ngạc, cảm thấy đằng sau nhất định có bí mật không muốn người biết.
La Phương Phỉ không biết suy nghĩ của ông, chỉ nhìn Toa Huyễn Lệ: “Đi thôi, Huyễn Lệ không có việc gì, chúng ta đem con về tịnh dưỡng.”
Toa Như Lai nhìn chung quanh: “Có cần chờ sư phụ về cùng luôn hay không?”
La Phương Phỉ nói: “Chờ cha làm gì? Không cần chờ đâu. Có chờ cha cũng không đi cùng chúng ta. Ông ấy đi nhanh lắm, có chờ, sợ rằng sẽ bị ông ấy chê vướng víu, nhất định sẽ bảo chúng ta đi trước. Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Trong thiên hạ này có bao nhiêu người có thể ngăn ông ấy chứ?”
.........
Núi non trùng điệp, một con hôi sí điêu màu xám rơi xuống sâu trong ngọn núi.
Viên Cương nhảy xuống, một lần nữa quan sát xung quanh, xác nhận không sai, là nơi này, nhưng không thấy người.
Rống! Trong núi đột nhiên vang lên tiếng rít. Hôi sí điêu kinh hãi bay lên không.
Viên Cương quay phắt đầu lại, chợt nhảy lên như con báo đi săn.
Vượt qua khe núi, tiến vào một khê cốc, hắn ta nhìn thấy bên trên một tảng đá lớn, một con mãnh thú lông vàng nhìn không giống sư tử đang ngồi.
Bên cạnh dòng suối dưới tảng đá, một người đàn ông quần áo lôi thôi đang ôm bầu rượu, dáng vẻ khoan thai tự đắc, chính là Triệu Hùng Ca.
Viên Cương bước đến, lội xuống con suối, sau đó đứng trước mặt Triệu Hùng Ca, nhìn thẳng vào tửu quỷ.
Triệu Hùng Ca gùng tay áo lau miệng, mắt say lờ đờ nói: “Chuyện không thể nói trong thư sao? Nhất định phải hẹn gặp mặt ta?”
Mặt Viên Cương không chút thay đổi, nói: “Đạo gia bảo ta đến tìm ngươi.”
Hai người cũng quen biết nhau. Dù sao, trước đó Triệu Hùng Ca đã từng dạo qua Mao Lư sơn trang, biết Viên Cương là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo.
“Đó là gia của ngươi, không phải ông nội của ta. Người ta đang ở Thánh Cảnh...” Nói đến đây, hai mắt Triệu Hùng Ca mở to, giống như từ trong trạng thái say rượu tỉnh lại, chống tay ngồi dậy, giọng nói rõ ràng: “Ý của ngươi là, hắn ở bên trong Thánh Cảnh vẫn có thể liên lạc với bên ngoài?”
Viên Cương đáp: “Ta cũng không rõ lắm chuyện ngài ấy liên lạc với chúng ta bằng cách nào.”
Triệu Hùng Ca nói: “Ngươi không rõ, vậy ngươi có thể khẳng định hắn liên lạc với ngươi mà không phải đang có người giả mạo?”
Viên Cương nói: “Không giả mạo được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT