Nghe xong, ngửi được có mùi kỳ quái, La Phương Phỉ khó hiểu: “Vì sao lão Tộc trưởng của các ngươi muốn gặp ta?”

Hắc Vân lắc đầu: “Có cơ hội tất nhiên sẽ để cho ngươi biết. Bây giờ biết nhiều quá sẽ không tốt cho ngươi.”

Còn chưa nói xong, một trưởng lão Hồ tộc đang cảnh giới một bên đột nhiên nói: “Cẩn thận!”

Trên không trung xuất hiện một điểm đen nhanh chóng lao xuống, mơ hồ có tiếng rít gào.

“Đi.” Ngẩng đầu nhìn trời, Hắc Vân gấp giọng hô một tiếng, giống như không nghĩ đến trên không trung lại có người.

Có thể không bị pháp nhãn của bọn họ phát hiện, nói rõ phi cầm tọa kỵ của người đến siêu việt đến cỡ nào, đồng thời tu vi của người này là có thể nghĩ, nếu còn không chạy thì chính là chờ chết.

Một trưởng lão Hồ tộc ném Toa Huyễn Lệ ra, khiến cho La Phương Phỉ không thể không tiếp.

Ba người Hắc Vân lách mình vào đầm lầy, nhanh chóng thoát đi.

Người từ trên không trung lao thẳng xuống. Khi đến gần mặt đất, bên trong đại bào đột nhiên đánh ra song chưởng, cách không đánh về phía mặt đất.

Pháp lực bành trướng, uy áp mặt đất, giống như thiên uy giáng xuống. Tình huống chung quanh đảo hoang trên đầm lầy như xảy ra hiện tượng kinh đào hải lãng. Nước bùn ầm ầm chấn động, lấy đảo hoang làm trung tâm, kịch liệt gợn sóng, cuồn cuộn khuấy động bốn phương tám hướng.

La Phương Phỉ đứng trên đảo hoang bị áp lực cường đại đè muốn ngạt thở, thân hình không thể động đậy, phải hợp lực thi pháp ôm lấy Toa Huyễn Lệ.

Xích Liệp Điêu kêu lên sợ hãi, muốn vỗ cánh bay lên, nhưng lại bị áp lực đè xuống mặt đất, hoàn toàn không bay lên được.

Một bóng người trong nháy mắt rơi xuống đất, đến bên cạnh La Phương Phỉ, chính là La Thu. Ông ta hất áo bào sau lưng, mắt lạnh nhìn bốn phía, khí thế nghiêm nghị.

Áp lực bị tiêu trừ, La Phương Phỉ nhìn sóng cuồn cuộn bốn phía, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Cha, tại sao cha lại đến đây?”

Vừa mới nói xong, tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, bốn phía xuất hiện xúc tu to lớn đếm không hết, bao phủ “đảo hoang” và người trên đảo.

Nhìn thấy xúc tu to lớn từ bốn phương tám hướng xoắn tới, khiến không gian trước mắt chìm vào bóng tối, La Phương Phỉ kinh hoảng nhìn xung quanh, hai tay vẫn ôm chặt Toa Huyễn Lệ.

La Thu đứng một cách ngạo nghễ, cả người bắt đầu rời khỏi mặt đất.

Đợi đến lúc không gian xúc tu áp sát gần đến, thân hình La Thu đang lơ lửng đột nhiên vung tay kéo căng về hai bên phải trái.

Oành. Pháp lực bành trướng từ bên trong cơ thể của ông ta tuôn ra ngoài, trong nháy mắt xé rách hắc ám, ánh sáng lại tái hiện.

Rất nhiều xúc tu cuốn tới bị pháp lực bành trướng kia nổ thành từng khúc, bay loạn bốn phương tám hướng, thanh thế kinh người.

Rất nhiều xúc tu còn sót lại trong nước bùn dường như rất đau đớn. Sau khi bị thương nặng, bọn chúng nhanh chóng rút về phía sâu dưới mặt đất, không dám lỗ mãng nữa.

Quần áo La Thu đang lơ lửng bay phần phật. Pháp lực cường hãn quanh thân chậm rãi thu vào trong cơ thể.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, La Thu lách mình một cái biến mất trên không, thoáng xuất hiện trên mặt đất, rơi xuống bên cạnh La Phương Phỉ.

Con Xích Liệp Điêu rốt cuộc đã có thể bay lên bình thường. Nó sợ hãi kêu lên. Uy áp vừa rồi hiển nhiên làm cho nó rất sợ.

Lấy lại tinh thần, La Phương Phỉ đột nhiên lớn tiếng nói: “Cha, cha có biết tập kích vừa rồi của cha thiếu chút nữa đã hại chết Huyễn Lệ hay không?”

“Trong lòng cha tự có cân nhắc, không cần con dạy cha.” La Thu lạnh lùng quét mắt. Tuy là nói như vậy, trên thực tế ông ta không quan tâm sống chết của Toa Huyễn Lệ, chỉ nhìn chằm chằm con gái: “Có nhìn thấy người muốn gặp con không?”

Đây chính là nguyên nhân mà ông ta tự thân xuất mã lần này, muốn tận mặt gặp được người muốn gặp con gái của mình.

La Phương Phỉ nói: “Đã gặp nhưng không phải người, chỉ là một con yêu hồ có lông màu bạc.”

Gương mặt La Thu căng ra: “Yêu hồ kia nói gì với con?”

La Phương Phỉ đáp: “Không nói gì cả.” Dứt lời, nàng thi pháp kiểm tra sức khỏe cho Toa Huyễn Lệ.

La Thu đột nhiên tức giận: “Nha đầu, ngay cả con mà cũng muốn lừa cha sao?”

La Phương Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu, giật mình bởi tiếng quát của La Thu. Không biết nàng có phải bị ảo giác hay không, nàng mơ hồ cảm nhận được trên người cha nàng có sát khí: “Cha, con không có lừa cha, thật không có nói gì mà.”

La Thu dĩ nhiên là không tin: “Phí hết tâm tư muốn gặp con. Đã gặp con rồi, sao có thể một câu cũng không nói?”

La Phương Phỉ đáp: “Đúng là có gặp mặt, con cũng muốn biết tại sao con yêu hồ đó muốn gặp con, nhưng nó hoàn toàn không thể nói chuyện.”

“Không thể nói chuyện?” La Thu khẽ giật mình, hoài nghi hỏi: “Có ý gì?”

La Phương Phỉ trả lời: Yêu hồ kia không hề mở mắt, giống như đang ngủ say. Theo như người ôm nó nói, yêu hồ vì bảo vệ con gái của mình mà móc đi mặt dọc thứ ba, nói cái gì là đã bị thương, một năm chỉ có thể tỉnh lại được một lát. Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn kỹ, đúng là ngay chỗ mắt dọc của nó có vết sẹo tổn thương.”

Hầu kết La Thu hơi run. Những lời này có thể ấn chứng suy đoán của ông, biểu hiện không khỏi thay đổi.

Thấy biểu hiện không thích hợp của phụ thân, La Phương Phỉ ngạc nhiên hỏi: “Cha, cha bị làm sao vậy? Hình như cha rất quan tâm người muốn gặp con.”

La Thu lấy lại tinh thần: “Con là con gái của cha, cha lo lắng có người gây bất lợi cho con. Người ôm yêu hồ còn nói cái gì nữa không, con thuật lại chi tiết cho cha nghe.”

La Phương Phỉ suy nghĩ một chút, trầm ngâm đáp: “Người kia nói cái gì rất lạ, nói đã từng gặp con khi con còn bé, nói ngân hồ kia cũng đã gặp con...” Nàng thuật lại nội dung cụ thể cho cha mình nghe.

La Thu vừa nghe vừa quan sát phản ứng của con gái, sau khi nghe xong liền hỏi: “Chỉ nói những thứ này?”

La Phương Phỉ nói: “Chỉ nói có bấy nhiêu, còn nói chưa xong thì cha đã xuất hiện, đánh cho bọn họ bỏ chạy.”

La Thu hiểu rõ con gái của mình. Có lẽ nó sống an nhàn, sung sướng từ nhỏ, từ trước đến nay không biết nhìn lòng dạ con người. Là thật hay giả, ông ta có thể nhìn ra ngay.

Xác nhận không có nói sai, nhìn con gái vẫn còn ôm Toa Huyễn Lệ, La Thu tỏ ra quan tâm hỏi một câu: “Nó không sao chứ?”

La Phương Phỉ đáp: “Không có việc gì, chỉ là bị hôn mê thôi.”

La Thu nói: “Con mang nó về trước đi.” Nói xong, ông ta nhìn chung quanh.

La Phương Phỉ ngạc nhiên: “Cha, cha không theo mọi người về cùng luôn sao?”

“Ta biết chuyện hôm nay con sẽ không giấu diếm Toa Như Lai. Con cứ nói cho y biết, nhưng sự việc ngày hôm nay, cha không cho phép con nhắc lại với bất kỳ ai. Con đi trước đi.” Thái độ của La Thu rất kiên quyết.

Đã là như vậy, La Phương Phỉ cũng đành phất tay gọi phi cầm từ trên không bay xuống, cùng với Toa Huyễn Lệ nhảy lên người phi cầm, nhanh chóng rời đi.

Nhìn con gái đã đi xa, La Thu quan sát bốn phía, gương mặt toát ra vẻ đìu hiu, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên là nàng, nàng vẫn còn sống. Nếu thật sự nàng muốn tốt cho con gái, tốt nhất đừng quấy rầy nó nữa.”

Đột nhiên, ánh mắt ông ta nheo lại, chỉ thấy đằng xa có mấy người bay đến.

Khi những người này bay đến gần, ông ta nhìn thấy đều là trang phục của Phiêu Miểu các, là người của Phiêu Miểu các.

Thành viên bình thường của Phiêu Miểu các không có cơ hội tiếp xúc với ông ta, ông ta cũng không biết. Cho dù ông ta có gặp cũng chưa chắc nhớ kỹ. Phiêu Miểu các nhiều người như vậy, ông ta nhớ không hết. Ông ta nhìn qua liền biết là người của Yêu Hồ ti. Lúc này, ở hoang trạch tử địa chỉ có người của Yêu Hồ ti.

Đoán chừng là bị tiếng động đánh nhau vừa rồi kinh động, cho nên mới đến xem xét.

Còn chưa đợi đối phương lên tiếng, La Thu đột nhiên vung tay, pháp lực bành trướng quét sạch, nhấc lên một con rồng bùn trong đầm lầy.

Sau đó đụng vào những người đối diện, khiến bọn họ phải thi pháp liều mạng chống cự.

Oành! Những người bị đụng phải đều phun máu, rơi xuống như sung, giãy dụa trong đầm lầy.

Tay áo La Thu lại hất lên, con rồng bùn đang bay trên trời sụp xuống, như núi lở hoàn toàn chôn vùi những người kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play