Đứng trên đỉnh núi, hai người đều im lặng. Đinh Vệ chợt hỏi: “Sau khi ta rời khỏi thành Vấn Thiên, Lam Minh không sinh sự chứ?”

Hoàng Ban nói: “Không có. Sau khi tiên sinh đi, hắn ta cũng không ở lâu. Nhưng trước khi đi, hắn ta cố ý đến Yêu Hồ ti gặp Ngưu Hữu Đạo.”

“Gặp Ngưu Hữu Đạo?” Đinh Vệ quay đầu nhìn Hoàng Ban, cảm thấy bất ngờ: “Hắn ta gặp Ngưu Hữu Đạo để làm gì?”

Hoàng Ban đáp: “Thuộc hạ không biết. Hắn ta muốn đi gặp, chúng ta cũng không tiện đi theo, cũng không biết gặp để nói chuyện gì, nhưng hắn ta cũng không ở quá lâu, sau đó đã rời khỏi thành Vấn Thiên.”

Đinh Vệ suy nghĩ một lát.

Ý của cấp trên không thể không chấp hành. Tiễn Đinh Vệ, sau khi trở về thành Vấn Thiên, Hoàng Ban lập tức thực hiện chuyện mà Đinh Vệ bàn giao.

Được Phiêu Miểu các thông báo, đám người Thái Thúc Sơn Hải mới biết được nguyên nhân Long Phiếm Hải chết, lúc này mới ý thức được, khi còn chưa thăm dò được rõ ràng tình huống thành Vấn Thiên, Ngưu Hữu Đạo đã cáo trạng với Thánh Tôn. Chuyện gì xảy ra thế?

Nói cách khác, Ngưu Hữu Đạo hại chết Long Phiếm Hải. Ngưu Hữu Đạo đã làm gì?

Cùng là thành viên đốc tra, các phái nóng lòng muốn biết được chân tướng.

Yêu Hồ ti, Ngưu Hữu Đạo tiễn khách tận cửa, chắp tay đưa tiễn: “Tuần chấp sự đi thong thả.”

Chu Thiên Vũ, Chấp sự mới được bổ nhiệm sau khi Long Phiếm Hải bị xử tử. Vừa mới lên chưa được bao lâu đã đến đây bái phỏng.

“Không tiễn.” Chu Thiên Vũ chắp tay đáp lễ, nụ cười hơi thận trọng, tận lực duy trì khoảng cách.

Ánh mắt của hai tùy tùng đi cùng của Yêu Hồ ti hiện lên sự phức tạp. Cấp trên tiền nhiệm đã chết trong tay người trước mắt.

Ba người cứ thế mà đi. Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo, sau đó quay người trở về viện.

Cửa đóng lại. Mấy ngày qua, cánh cửa này hầu như vẫn đóng. Cũng chỉ vì Chu Thiên Vũ vừa mới lên, lại mang theo việc, chỉ sợ chưa chắc mở được cánh cửa này.

Trở lại đình viện, Ngưu Hữu Đạo cầm chiếc lồng có kim sí bên trong, kiểm tra một lần, sau đó đưa cho Kha Định Kiệt: “Coi chừng cho tốt.”

“Vâng.” Kha Định Kiệt nhận lấy chiếc lồng, sau đó quay người mang đi sắp xếp.

Kim sí này là lễ vật mà Chu Thiên Vũ mang đến, nhưng không phải của Chu Thiên Vũ, y chỉ chuyển giao mà thôi. Bên phía thánh địa Thiên Lam giao cho Ngưu Hữu Đạo một con kim sí khác để dùng cho việc liên lạc.

Chuyện cho đến bây giờ, Lam Minh đã đích thân lộ diện. Ngưu Hữu Đạo có liên hệ với vị Thánh Tôn nào, hầu như cũng đã được công khai.

Có thể đưa kim sí này, cũng xem như Lam Đạo Lâm cân nhắc chu đáo. Thật sự Ngưu Hữu Đạo trần tình quá liên tục, một con kim sí không được nghỉ ngơi, đúng là không chịu đựng nổi. Bên phía thánh địa Thiên Lam không thể không đưa cho Ngưu Hữu Đạo một con khác.

Đây cũng là thu hoạch nằm ngoài suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo.

Đương nhiên, Chu Thiên Vũ mang đến không chỉ có bấy nhiêu, còn có phản hồi nội dung trong thư trần tình thứ ba mà Ngưu Hữu Đạo gửi. Những yêu cầu mà hắn gửi lên trên hầu như đều được đáp ứng.

Chu Thiên Vũ đích thân đưa tin. Từ giờ trở đi, quyền hạn của thành viên đốc tra lớn hơn, phạm vi hoạt động cũng lớn hơn, nhưng chỉ giới hạn bên trong Thánh Cảnh, không được ra ngoài.

Đối với điều này, Ngưu Hữu Đạo hơi thất vọng. Vốn hắn định nhân dịp này lấy được cơ hội tự do ra vào Thánh Cảnh, thuận tiện cho việc hắn sắp xếp chuyện bên ngoài, không nghĩ đến chuyện khác được đồng ý mà chuyện này lại không.

Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại.

Tần Quan lách mình bước ra, cánh cửa mở ra một khe hở. Sau khi nói với người bên ngoài vài câu, y đóng cửa, quay lại bẩm báo: “Trưởng lão, là người của các phái. Trưởng lão Lư Diệu của Thiên Hỏa giáo nói, tuân theo pháp chỉ của Phiêu Miểu các, đem Côn Lâm Thụ đến cho ngài, có cần gặp hay không? Hay chỉ cho một mình Côn Lâm Thụ vào thôi?”

“Hừ, bọn họ đã vắt hết óc tìm mưu kế.” Ngưu Hữu Đạo cười nhạo một câu: “Hỏa hầu cũng đã tới rồi, để bọn họ vào đi.”

“Vâng.” Tần Quan lĩnh mệnh, bước đến cửa đón khách.

Một đám người nối đuôi nhau mà vào. Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trong đình, tất cả đi thẳng đến.

Không gian bên trong đình không đủ cho tất cả, có người đi vào, có người đứng ngoài.

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Các vị tìm ta có việc gì?’

Lư Diệu hừ lạnh một tiếng, chỉ Côn Lâm Thụ ở đằng sau: “Phiêu Miểu các bảo giao y cho ngươi, chắc là ngươi yêu cầu với Phiêu Miểu các? Người, ta đã mang đến cho ngươi rồi đấy.”

Người, ông ta quả thật không muốn cho, nhưng cũng không còn cách nào. Phiêu Miểu các nói là ý của Thánh Tôn, không phải do ông ta cho hay không. Cộng thêm đám người Thái Thúc Sơn Hải thuyết phục, mọi người vẫn muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, cũng muốn nhân cơ hội này để gặp hắn.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đa tạ Lư trưởng lão.” Ánh mắt hắn lướt qua đám người: “Đưa người thôi mà, tại sao lại kinh động mọi người chen chúc mà đến?’

Lư Diệu nói: “Mọi người đến chỉ muốn hỏi ngươi một chút, khi còn ở Thủ Khuyết sơn trang, chúng ta đã thống nhất liên thủ, vì sao ngươi lại nuốt lời?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nuốt lời? Rốt cuộc là ai nuốt lời? Vì sao ta nuốt lời, các ngươi còn không rõ sao? Không phải khi các người thương lượng, các người đã gạt ta sang một bên à? Bây giờ đổi thành ta không phải, các người trả đũa hay thật.”

Lư Diệu ngạc nhiên nói: “Ngưu trưởng lão hiểu lầm rồi, làm gì có chuyện bỏ ngươi qua một bên chứ, không phải đã bảo Côn Lâm Thụ đến thông báo cho ngươi rồi sao?” Dứt lời, ông ta quay sang quát với Côn Lâm Thụ một tiếng: “Côn Lâm Thụ, không phải bảo ngươi đến mời Ngưu trưởng lão sao? Hay là ngươi không nói mọi chuyện rõ ràng?”

Côn Lâm Thụ không biết nên đáp lại như thế nào. Sau khi nhìn thấy Lư Diệu ra hiệu, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước, chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, lúc ấy có khách, không tiện nói chuyện, vì thế ta đã không nói được rõ ràng.”

“Thì ra là thế.” Lư Diệu gật đầu, nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đúng không, ta đã nói rồi mà, nhất định là hiểu lầm. Chuyện liên hợp đã bàn trước, sau có thể gạt ngươi sang một bên được.”

Ngưu Hữu Đạo không ngốc, làm sao mà không biết đối phương đang đẩy Côn Lâm Thụ ra làm tấm chắn, nhưng Côn Lâm Thụ lại trung thực phối hợp.

Cần quyết đoán thì lại không quyết đoán, việc sẽ loạn. Hắn nhìn chăm chú Côn Lâm Thụ, không biết nên nói người này như thế nào.

Nhưng xét từ một góc độ nào đó mà nói, đây là điểm mà hắn rất thích ở Côn Lâm Thụ. Có ơn tất báo, trọng tình trọng nghĩa.

Không muốn để Côn Lâm Thụ thêm khó xử trước mặt mọi người, hắn thuận miệng hạ xuống bậc thang, thản nhiên nói: “Thì ra là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm là tốt rồi.” Trưởng lão Liệt Thiên cung Vũ Hoa lên tiếng, đứng ra làm người hòa giải.

“Đúng đúng đúng.” Trưởng lão Huyết Thần điện Mai Trường Hồng cũng lên tiếng khuyên giải: “Mọi người đồng tâm hiệp lực mới đúng chứ.”

Hai người dường như quên mất mối thù nước Tống suýt chút nữa bị diệt, những người khác cũng phụ họa theo.

Tần Quan và Kha Định Kiệt đều thờ ơ, cười lạnh trong lòng. Hai người nhiều ít cũng biết rõ, Trưởng lão nào dễ nói chuyện như vậy, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Trưởng lão. Đám người này cứ tưởng Ngưu trưởng lão là bùn dễ nặn.

Người khá đông, mà cái đình nhỏ lại chen không lọt. Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời: “Mời mọi người vào phòng khách.” Sau đó hắn dẫn đầu bước đi.

Một đám người bước vào phòng khách. Sau khi phân chủ khách xong, không kịp chờ dâng trà, Lư Diệu đã chủ động hỏi thăm: “Ngưu trưởng lão, bên Yêu Hồ ti hình như xảy ra không ít chuyện. Ngươi và Chấp sự Long Phiếm Hải của Yêu Hồ ti đã có chuyện gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Không phải Phiêu Miễu Các đã thông báo cho các vị biết rồi hay sao?”

Đúng là có thông báo, nhưng chỉ nói là Long Phiếm Hải muốn tìm hiểu thư gửi Thánh Tôn. Chút thông báo đó làm sao mà thỏa mãn khẩu vị của mọi người.

Trưởng lão Liệt Thiên cung Vũ Hoa thở dài: “Ngưu trưởng lão, mọi người đã muốn liên hợp, bù đắp tin tức cho nhau. Nếu không biết tình huống, mọi người sẽ không biết phối hợp như thế nào. Nếu xảy ra sơ sót, cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Tình huống cụ thể ra sao, còn phiền lão đệ thông báo một tiếng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play