Thư trình báo thứ nhất liên quan đến Huyền Diệu. Thư trình báo thứ hai liên quan đến Long Phiếm Hải. Thư trình báo thứ ba không có khả năng không liên quan đến y.
Y không nhận thư, bình tĩnh nhìn vào bàn cờ, hỏi: “Chuyện gì?”
Hoàng Ban nói: “Trong thư không nói.”
Quân cờ trong tay Đinh Vệ hạ xuống: “Biết rồi.”
Hoàng Ban cáo lui, lúc lui ra còn liếc nhìn Lam Minh, người đã giết chết Long Phiếm Hải.
Lam Minh cũng chú ý đến cử động không bình thường của Đinh Vệ vừa rồi, sau khi đánh xuống mấy quân cờ, hắn ta cười nói: “Đinh huynh hạ cờ có vẻ qua loa, xem ra có tâm sự.”
Đinh Vệ nói: “Ngưu Hữu Đạo đến đây ba ngày, đã liên tiếp phát ra ba thư trình báo.”
“Còn có thư trình báo thứ ba?” Lam Minh kinh ngạc, nhìn chung quanh, cơ thể chợt nghiêng về phía trước, thấp giọng hỏi: “Bên này của ngươi có chuyện gì vậy?”
Nghe xong, Đinh Vệ xác nhận người này quả nhiên không biết nội dung trình báo thứ ba, cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện này nữa, liền cho tay vào bát cầm một quân cờ đặt xuống bàn cờ; “Thánh Tôn triệu kiến, không muốn dở dang cũng không được. Lam huynh cứ tự nhiên, ta đi trước một bước.” Nói xong, y đứng dậy, cứ thế mà đi.
Lam Minh đưa mắt nhìn theo, sau đó ánh mắt nhìn vào bàn cờ, lấp lóe không yên.
Long Phiếm Hải chết rồi, bị treo xác thị chúng, khiến cho toàn bộ người trong thành Vấn Thiên phải kinh động.
Các thành viên đốc tra nhận ra cảm xúc khác thường của thành viên Phiêu Miểu các, sau khi nghe phong thanh động tĩnh, vội chạy đến bãi đất trống trong thành, lập tức nhìn thấy thi thể chết thảm của Long Phiếm Hải.
Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải bị xử tử? Cũng chỉ có thể là bị chấp pháp. Nếu không, ai dám làm loạn với người của Phiêu Miểu các ở đây chứ.
Lúc này, thành viên các phái ít nhiều cũng đã liên tưởng đến chuyện gì, nhớ lại dáng vẻ cha chết mẹ chết của Long Phiếm Hải sau khi ăn bế môn canh của Ngưu Hữu Đạo, hiển nhiên đã sớm nhận ra điều gì đó.
Không cần suy nghĩ nhiều, mọi người cũng đoán được việc này rất có khả năng liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì không ai biết.
.....
Thánh địa Đại Nguyên, những dải lụa mỏng bay phấp phới, mùi trái cây thơm lừng lan tỏa, tiếng ca say lòng người, dáng múa uyển chuyển.
Một người đàn ông cơ thể to mập không tưởng tượng nổi, giống như một đống thịt ngồi phịch xuống chiếc ghế xa hoa, miệng không ngừng được nhét trái cây, cười tủm tỉm nhìn thân hình vũ nữ như ẩn như hiện trong lớp áo lụa mỏng.
Người này chính là một trong chín thánh, Nguyên Sắc.
Đinh Vệ chạy vội đến, cũng không quấy rầy nhã hứng của sư phụ, vòng qua sàn nhảy, đến bên cạnh ghế dựa, chắp tay chào: “Sư tôn.”
Ánh mắt Nguyên Sắc không rời khỏi vũ nữ, chỉ phất tay: “Đưa cho y xem.”
Một vũ nữ đứng bên cạnh gần như trần truồ,ng, chỉ có một lớp vải che đúng chỗ cần che hai tay dâng lên một phong thư cho Đinh Vệ, nói đây là thư Ngưu Hữu Đạo gửi cho Lam Đạo Lâm, Lam Đạo Lâm gửi qua đây.
Đinh Vệ nhìn nội dung trên thư, không lên tiếng.
Nguyên Sắc gặm xong miếng dưa trên tay, nói: “Ngươi chấp chưởng Phiêu Miểu các, ta cần phải hỏi ý kiến của ngươi một chút. Ngươi cảm thấy như thế nào về yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo?”
Từ lúc nào mà sư tôn lại gọi tên của Trưởng lão một môn phái thuận miệng như vậy? Đinh Vệ nhìn Nguyên Sắc đang xem ca múa, cũng không vội đáp lời.
Nội dung trên bức thư khiến cho y nhẹ nhàng thở ra, cũng làm cho y cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại càng làm cho y nổi nóng hơn. Ngưu Hữu Đạo này được một tấc lại muốn tiến một thước, đã được trao cho quyền lực đốc tra Yêu Hồ ti mà còn không vừa lòng, muốn điều tra các bộ ti khác, lại còn muốn thế này thế nọ.
“Sao rồi?” Nguyên Sắc nghiêng cái đầu chẳng thấy cổ đâu nhìn Đinh Vệ: “Không nói câu nào, chứng tỏ ngươi không đồng ý với những gì Ngưu Hữu Đạo yêu cầu?”
Chỉ một Yêu Hồ ti mà đã náo ra nhiều chuyện như vậy, Đinh Vệ tất nhiên không hy vọng Ngưu Hữu Đạo có được quyền lực lớn hơn, nhưng y không thể nói không hy vọng chín thánh sai khiến thành viên đốc tra cản tay Phiêu Miểu các nhiều hơn.
Hai chuyện xảy ra liên tiếp đều liên quan đến người của y, y không thể tỏ vẻ mình đang nhắm vào Ngưu Hữu Đạo.
Y trầm ngâm một chút rồi nói: “Sư tôn, không phải là con không đồng ý, mà là con cảm thấy nếu đồng ý, hình như có chút không ổn.”
Nguyên Sắc cười như Phật Di Lặc: “Không ổn thì cứ nói ra. Ta yên tâm về cách làm việc của ngươi, cũng như tín nhiệm ngươi. Ngươi cứ việc nói.”
Đinh Vệ nhìn đám vũ nữ hở hang đang múa may quay cuồng. Y rất ghét bàn chuyện chính sự trong môi trường này, nhưng sư phụ của y lại thích chúng, khiến cho y không tiện nói câu nào. Lấy lại bình tĩnh, y nói: “Sư tôn, trao cho bọn họ quyền đốc tra các bộ ti khác thì không thành vấn đề, chỉ là Phiêu Miểu các quản lý Thánh Cảnh, một khi để người bên ngoài Thánh Cảnh có thể tùy ý tiến vào Thánh Cảnh, mà bên trong Thánh Cảnh có thể tùy ý ra ngoài, dần dần, tình huống nội bộ Thánh Cảnh sẽ không còn là bí mật, thần bí đối với giới tu hành nữa. Bọn họ sẽ không còn kính sợ chúng ta.”
Nguyên Sắc nói: “Ngươi nói có lý như vậy, vậy chúng ta từ chối?”
Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo nói không có lý sao? Đinh Vệ biết Ngưu Hữu Đạo nói cũng rất có lý. Y theo sư phụ nhiều năm như vậy, sao lại không biết sư phụ là hạng người gì chứ, nhìn thì giống như dễ nói chuyện, thoải mái như chính cơ thể mập mạp của ông ta, thật ra trong bông có kim, lòng nghi ngờ rất nặng. Khi càng dễ nói chuyện, đó là lúc lại càng phải cảnh giác.
Đinh Vệ cẩn thận cân nhắc phân tấc. Y chắp tay nói: “Sư tôn, tối thiểu cũng phải có hạn chế nhất định. Đốc tra các bộ ti khác thì được, nhưng bên ngoài chỉ có thể đốc tra bên ngoài, bên trong Thánh Cảnh chỉ có thể đốc tra bên trong Thánh Cảnh, không được để người ngoài tùy ý ra vào Thánh Cảnh.”
Xét theo một trình độ nào đó, hạn chế các thành viên đốc tra cấu kết với nhau chính là một lý do. Tiếp theo, y nhận thấy, Ngưu Hữu Đạo muốn nhân cơ hội này ra vào Thánh Cảnh một cách tự do. Y sẽ không cho Ngưu Hữu Đạo cơ hội này. Y không muốn Ngưu Hữu Đạo toại nguyện. Y muốn hạn chế chết Ngưu Hữu Đạo bên trong Thánh Cảnh, để hắn vĩnh viễn không ra ngoài được.
Thế lực bên ngoài của Ngưu Hữu Đạo không nhỏ. Một khi để hắn ra ngoài, trong tay nắm giữ quyền lực của Phiêu Miểu các, sẽ là hậu quả gì? Được Thánh Tôn cho phép lại cả gan làm loạn, hậu quả là có thể nghĩ.
Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo không rời khỏi Thánh Cảnh, kết quả cũng có thể chú định.
Nguyên Sắc ừm một tiếng: “Ngươi nói có lý.” Sau đó vẫy tay.
Đinh Vệ lập tức bước đến gần, nửa ngồi nửa quỳ trước ghế dựa.
Một tay Nguyên Sắc bôi nước dưa hấu vào bờ vai Đinh Vệ, mượn áo của Đinh Vệ để lau tay: “Trong số sư huynh đệ các ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất. Sư phụ sống phóng túng, thật ra là vì không muốn liên quan đến mấy chuyện thất loạn bát tao. Sư phụ đã sớm thoái ý, quả Vô Lượng sớm muộn gì cũng thuộc về ngươi. Đến lúc đó, gánh nặng của thánh địa Đại Nguyên sẽ giao cho ngươi. Ta cứ sống phóng túng là được, đừng để ta thất vọng.”
Vẻ mặt Đinh Vệ hiện lên sự cảm kích, có vẻ cảm động không nói nên lời, nhưng trong lòng cũng biết mấy lời này chỉ nên nghe thôi, đừng tưởng là thật. Lời tương tự nghe qua cũng không ít lần, có lẽ y cũng đã từng chờ mong, nhưng y vẫn chưa từng coi nó là thật.
Thủ Khuyết sơn trang, Hoàng Ban trở về, bởi vì nhận được tin Đinh Vệ. Đinh Vệ sắp rời khỏi Thánh Cảnh, lệnh cho gã đến gặp mặt, có việc cần bàn giao.
Sau khi nghe chuyện cần bàn giao, Hoàng Ban hơi do dự: “Phải công khai nguyên nhân xử lý Long Phiếm Hải với trên dưới Phiêu Miểu các?”
Long Phiếm Hải với gã cũng tính là người quen. Tất cả đều là người của Đinh Vệ. Công khai chuyện này, ít nhiều sẽ khiến cho Đinh Vệ mất mặt.
Đinh Vệ gật đầu: “Đây là ý của Thánh Tôn, chẳng những phải thông báo cho Phiêu Miểu các, mà còn thông báo cho các thành viên đốc tra được biết.”
Hoàng Ban im lặng, đại khái hiểu ý của Thánh Tôn. Ý của ông ta muốn nói cho người khác biết, đây là kết quả của việc muốn nhìn trộm thư gửi Thánh Tôn, cũng tăng thêm lòng dũng cảm cho các thành viên đốc tra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT