Hoàng Ban hỏi: “Có gì mà không dám?”

Đã tìm được biện pháp giảm xóc, Cung Lâm Sách chắp tay nói: “Hoàng huynh dẫn người đi, Tử Kim Động không dám cản trở, tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

Tất cả Trưởng lão đều nhẹ nhàng thở ra, thầm khen phép khích tướng của Chưởng môn dùng tốt.

Hoàng Ban nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đi thôi.”

Ngưu Hữu Đạo khổ sở nói: “Hoàng quản sự, có thể thư thả cho ta mấy ngày hay không? Ba ngày sau là ngày đại hôn của sư điệt ta, về tình về lý, ta đều phải ra mặt. Có thể dời lại ba ngày sau rồi ta sẽ đi?”

Còn có thể hết hay không? Hoàng Ban nổi giận: “Khi nào thì đợt rèn luyện thứ hai bắt đầu, chắc trong lòng ngươi biết rõ. Chờ ba ngày sau có còn kịp hay không? Hôn sự của sư điệt ngươi còn có thể lớn hơn chuyện Thánh Cảnh? Bớt nói nhiều, lập tức đi theo ta.”

Sự việc không thể kéo dài, ông ta phải nhanh lên một chút, mang Ngưu Hữu Đạo trở về trước khi đợt rèn luyện thứ hai bắt đầu, khỏa lấp lại chỗ hở kia

Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, hắn không biết được nguyên nhân trước mắt. Sự việc không do hắn làm chủ. Hắn chỉ muốn dùng việc hôn sự để làm lý do, tiếp tục thăm dò thái độ của Hoàng Ban. Hắn cũng không còn cách nào. Thánh Cảnh cơ hồ là thế lực khiến cho hắn không có bất kỳ sức hoàn thủ. Đối mặt với thế lực như Thánh Cảnh, hắn không thể không dồn hết mười hai phần tinh thần để cẩn thận ứng phó. Nếu đi nhầm một bước, rất có thể vạn kiếp bất phục.

Ngưu Hữu Đạo hỏi Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, ta đi rồi, hôn sự giữa Cự An và Mặc Nhi có thể được cử hành đúng ngày không?”

Cung Lâm Sách thở dài: “Sư đệ hãy đi với Hoàng huynh. Ngươi cứ yên tâm chuyện hôn sự. Ta cam đoan nhất định sẽ cử hành đúng hạn. Ngươi không cần lo lắng bất cứ thứ gì.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn Nghiêm Lập: “Hy vọng Chưởng môn nói sẽ giữ lời, đừng để ta vừa đi lại có người gây sự. Nếu không, đừng trách ta trở mặt.” Ngụ ý là, chọc giận ta, đừng trách ta đến Thánh Cảnh cũng không để mọi người được yên ổn.

Cung Lâm Sách nói: “Có Hoàng huynh ở đây, ta xin cam đoan trước mặt Phiêu Miễu các, tuyệt sẽ không để xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Như vậy ngươi yên tâm chưa?”

Ông ta không cứng rắn đưa ra cam đoan cũng không được. Ông ta lo Ngưu Hữu Đạo sẽ làm loạn ở Thánh Cảnh. Tên này mà làm loạn, tâm người cũng loạn theo. Ông ta đã từng lĩnh giáo điều này rồi.

Không chỉ ông ta, các Trưởng lão khác cũng gật đầu cam đoan, ngay cả Nghiêm Lập cũng nói: “Không có việc gì.”

Tất cả đều muốn Ngưu Hữu Đạo yên tâm. Trước đó mọi người đã nghe Ngưu Hữu Đạo nói, Thánh Cảnh bảo những người tham gia viết về chuyện của các phái. Nếu không để hắn yên lòng, khi hắn quay lại Thánh Cảnh, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ nơm nớp lo sợ theo.

Nghiêm Lập phát hiện ông ta hơi mệt mỏi. Ngưu Hữu Đạo làm ông ta mệt mỏi. Ngưu Hữu Đạo có đến Thánh Cảnh, ông ta cũng vẫn còn mệt mỏi.

Sớm biết như thế, lúc trước ông ta nên cương quyết ngăn cản Chưởng môn đưa hắn vào, cũng không đến mức trở thành tai họa như ngày hôm nay.

Bốp! Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo đâm xuống đất một cái, ngay cả vỏ kiếm cũng cắm thẳng vào mặt đá, hắn đi thẳng ra cửa: “Hoàng quản sự, đi thôi.”

Hắn không cần mang kiếm theo. Hắn đã đi qua một chuyến, hắn biết có mang kiếm vào cũng không được.

Người ngăn ngoài cổng vội nhường đường. Ngưu Hữu Đạo bước ra ngoài, nói với Quản Phương Nghi đang đứng một bên: “Các người nên cẩn thận một chút.”

Không đi không được. Trong tình huống hắn không thể phán đoán được thế cục, không biết sắp đến sẽ có uy hiếp gì, trước khi ra tay, hắn nên nhịn xuống, không cần phải mạo muội ra tay. Ra tay chỉ khi nào quá bất đắc dĩ mà thôi.

Quản Phương Nghi cắn môi, vẻ mặt không đành lòng, giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc này còn có thể nói cái gì nữa chứ.

“Đạo gia!” Viên Cương ngăn giữa đường.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhấn bờ vai của hắn ta, vừa đẩy hắn ta ra, vừa nhìn thẳng vào mắt, một câu cũng không nói.

Năm con phi cầm cỡ lớn bay lên không. Ngưu Hữu Đạo cứ như vậy mà bị mang đi.

Người của Mao Lư sơn trang sao cũng không nghĩ đến, trước đó còn bày tiệc lớn ăn mừng Đạo gia từ Thánh Cảnh trở về, tại sao chỉ trong chớp mắt Đạo gia lại bị mang về Thánh Cảnh?

Từng người nhiều ít đều có chút mất mát. Ngưu Hữu Đạo không có ở đây, mọi người đều không có cảm giác an toàn.

Ánh mắt đám người Công Tôn Bố lấp lóe.

Đừng nói bọn họ, Cung Lâm Sách đưa mắt nhìn theo những điểm đen trên bầu trời, cũng thở dài một tiếng. Tất cả mọi người đều không nghĩ đến tình huống này lại xuất hiện.

Cung Lâm Sách ít nhiều cũng có chút buồn bực. Sớm biết như thế, chuyện của ba người Quản Thanh Nghi nên làm chậm lại, nhưng bây giờ có hối hận cũng vô dụng. Rượu cay đã vào bụng ba người Quản Thanh Nhai.

Hoàng cung nước Tấn, Thiệu Bình Ba bước vội vào cửa, một lần nữa cầu kiến Tấn hoàng Thái Thúc Hùng, được người dẫn đến bên hồ.

Thái Thúc Hùng đứng dưới một tràng liễu rũ, Thiệu Bình Ba tiến lên hành lễ: “Bệ hạ, vi thần không rõ, vì sao ngài lại muốn tạm dừng kế hoạch?”

Chuyện rèn luyện ở Thánh Cảnh đã được xác định, người cũng đã vào trong, nơi này sẽ không còn chuyện gì. Kế hoạch tấn công nước Vệ đang ấp ủ, ai ngờ vừa mới khởi động, còn đang tiến hành giai đoạn chuẩn bị đầu tiên, trong cung lại truyền đến tin tức khẩn cấp, một lần nữa ngừng lại.

Thái Thúc Hùng thở dài: “Vẫn là ý của tông môn! Tông môn nhận được tin tức tai mắt Đông Hải truyền đến, Ngưu Hữu Đạo đã trở về từ Thánh Cảnh.”

Thiệu Bình Ba ngạc nhiên: “Vừa mới tiến vào, tại sao lại trở về? Vì sao lại như vậy?”

Thái Thúc Hùng nói: “Chính bởi vì không biết, tông môn rất quan tâm chuyện gì xảy ra, căn bản không rảnh bận tâm chiến sự. Việc này đối với tông môn mà nói rất quan trọng, ngươi hẳn cũng hiểu, không có lực lượng tông môn toàn lực phối hợp, chiến sự có nổ ra cũng đánh không thắng. Tạm thời dừng lại!”

Thiệu Bình Ba lại hỏi: “Chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo ra, hay là tất cả mọi người đều ra?”

Thái Thúc Hùng đáp: “Bây giờ còn chưa rõ. Theo tin tức nhận được trước mắt, chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo trở về. Ít nhất tông môn không biết đệ tử bổn môn có ra hay không. Lúc này, tông môn hẳn đang nghe ngóng các môn phái khác.”

Thiệu Bình Ba im lặng. Ngoài ý muốn sao? Đúng là hơi ngoài ý muốn, nhưng đối với y mà nói, đây lại là chuyện hợp tình hợp lý. Y hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo. Trừ phi giống như bí cảnh Thiên Đô vào rồi sẽ ra không được, nếu không, Ngưu Hữu Đạo có thể ra ngoài cũng chẳng có gì kỳ quái.

Phản ứng đầu tiên của y chính là Ngưu Hữu Đạo đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể từ Thánh Cảnh thoát thân được một kiếp.

Tâm trạng của y rất phức tạp. Y chờ đợi Ngưu Hữu Đạo không thể thoát khỏi một kiếp ở Thánh Cảnh, nhưng lại cho rằng như thế thì quá tiện nghi cho hắn. Y muốn tự tay giải quyết Ngưu Hữu Đạo, nói là rửa sạch nhục nhã cũng không đủ. Nếu không, có nhiều thứ y phải gánh vác cả đời, nhưng rất nhiều chuyện trước mắt, năng lực của y lại không làm được.

Hiện tại, chuyện lớn đang bị Ngưu Hữu Đạo quấy nhiễu. Y biết Ngưu Hữu Đạo vô tâm nhưng xét theo trình độ nào đó mà nói, chênh lệch giữa y và Ngưu Hữu Đạo càng lúc càng lớn. Nhớ lại năm đó, y chính là người mà Ngưu Hữu Đạo ngưỡng vọng. Ngưu Hữu Đạo đối mặt với y cũng chỉ có trốn mà thôi. Nhưng bây giờ, y lại không lấy ra nổi thứ gì có thể rung chuyển Ngưu Hữu Đạo.

Y cũng hiểu được sự chênh lệch lớn nhất giữa hai người là từ đâu. Chênh lệch giữa tu sĩ và không phải tu sĩ, đây chính là cây cầu không thể vượt qua, thường khiến cho y cảm thấy bất lực.

Ngưu Hữu Đạo gây thù hằn không ít, người muốn Ngưu Hữu Đạo chết cũng không chỉ một mình Thiệu Bình Ba. Nhưng bọn họ cũng giống như Thiệu Bình Ba, đối mặt không còn là Ngưu Hữu Đạo lúc trước, tất cả đều phải ước lượng phân lượng của mình. Tin tức Ngưu Hữu Đạo thoát khỏi Thánh Cảnh dần dần truyền ra, làm cho rất nhiều người thất vọng.

Cho dù là Tử Kim Động, cũng không ít người hy vọng Ngưu Hữu Đạo chết ở Thánh Cảnh, nhưng lại sợ Ngưu Hữu Đạo chết ở Thánh Cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play