“Bây giờ Hoàng quản sự bảo ta trở về. La Phương Phỉ thì đuổi, Hoàng quản sự thì bắt trở về, vậy ta nên ở đây hay là trở về? Ta không gánh nổi trách nhiệm của Phiêu Miểu các đâu, cũng không gánh nổi trách nhiệm với La Phương Phỉ các chủ. Ngài bảo ta lựa chọn như thế nào?”

Tình huống như thế nào, hắn hoàn toàn không biết, sao có thể tùy tiện mạo hiểm được. Nếu thật sự không được, chỉ có thể cá chết lưới rách. Tóm lại không thể ngồi đó mà chờ chết.

Đạo lý rất đơn giản, La Phương Phỉ đuổi hắn ra ngoài, hắn lại quay trở về. Như vậy là không nghe lời La Phương Phỉ. Chọc giận nàng ta, mà phụ nữ nổi giận thì không nói lý, nàng ta bắt hắn đem đi giết là chuyện rất có khả năng.

Hắn quay sang hỏi Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, ngài nhất định phải đối nghịch với La Phương Phỉ các chủ sao? Ngài quyết như vậy, ta không nói hai lời. Ta nghe theo Chưởng môn, lập tức đi theo Hoàng quản sự ngay.”

Hắn không dám cố chấp cứng đầu với Phiêu Miểu các, trực tiếp thảy trách nhiệm cho Cung Lâm Sách, còn mình thì núp sau lưng ông ta. Trời sập cũng phải để cho Cung Lâm Sách gánh trước.

“Cái này...” Trong nháy mắt, Cung Lâm Sách bị mấy lời này đâm trúng tim, không khỏi phát mộng, không nghĩ đến sự việc đảo mắt lại thành như vậy.

Ông ta không thể trêu vào Phiêu Miểu các, nhưng La Phương Phỉ cũng không phải nhân vật Tử Kim động có thể trêu chọc. Điều này khiến ông ta làm như thế nào cho phải đây? Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Ông ta cảm thấy ông ta chỉ cần sơ sẩy một chút đã bị Ngưu Hữu Đạo đẩy xuống hố. Bị đẩy không leo lên được, thậm chí không thể trách tội Ngưu Hữu Đạo. Bởi vì đây là sự thật.

Tử Kim động bị kéo vào, Nghiêm Lập đang đứng một bên cười trên nỗi đau của người khác cũng không khỏi sững sờ, không cao hứng nổi.

Làm sao mà cao hứng cho nổi? Nghe theo La Phương Phỉ thì đắc tội Phiêu Miễu các, nghe Phiêu Miễu các thì đắc tội La Phương Phỉ. Tử Kim Động gặp xui xẻo, Nghiêm Lập ông ta có thể tốt mới là lạ.

Các Trưởng lão có mặt nhìn nhau. Đến lúc đó, bọn họ ai cũng đừng hòng tốt hơn. Thật sự, không ai nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như lúc này.

Lựa chọn trước mắt khiến cho các vị Trưởng lão không khỏi lo lắng, tiến thoái lưỡng nan. Ngưu Hữu Đạo đi hay không dường như cũng không thích hợp.

Trong lòng Cung Lâm Sách không khỏi cảm thấy hối hận, tự dưng đưa Ngưu Hữu Đạo vào Tử Kim Động để làm gì? Tham cái lợi để rồi đắc tội với những người không thể đắc tội, đúng là được không bù mất.

Cũng không phải ông ta cho rằng lựa chọn ban đầu của mình là sai, chỉ là không nghĩ đến, đang êm đẹp, Ngưu Hữu Đạo lại gây ra nhiều chuyện như thế. Ngay cả mấy chuyện không thể thấy này cũng có thể chọc vào.

Quản Phương Nghi đang đứng ngoài lắng nghe nhẹ nhàng thở ra. Đạo gia đúng là Đạo gia, từ chối cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào, lạo không gánh bất cứ trách nhiệm nào cả. Việc này đổi lại là bà ta, bà ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo người ta, nào dám từ chối Phiêu Miễu các một cách nhã nhặn như thế.

Mặc dù Ngưu Hữu Đạo đã âm thầm hạ lệnh, chuẩn bị ra tay, nhưng bà ta biết rất rõ, đối đầu với con quái vật khổng lồ Phiêu Miễu các, bọn họ căn bản không có bất cứ phần thắng nào. Có thể không ra tay, tận lực không ra tay vẫn tốt hơn.

Bởi vì Ngưu Hữu Đạo, Hoàng Ban nhìn Cung Lâm Sách chằm chằm. Ngưu Hữu Đạo đã nói rất rõ ràng, không phải hắn không đi. Có đi hay không cũng chỉ một câu của Chưởng môn Cung Lâm Sách. Ngưu Hữu Đạo thân là đệ tử Tử Kim Động, Chưởng môn Tử Kim Động không cho đi, đệ tử hiển nhiên không thể kháng mệnh.

Nhìn thấy Cung Lâm Sách chậm chạp không biểu lộ thái độ, Hoàng Ban trầm giọng nói: “Cung chưởng môn, ngươi muốn kháng cự pháp chỉ của Phiêu Miễu các?”

“Tuyệt không phải ý này.” Cung Lâm Sách vội vàng khoát tay phủ nhận, nhưng lại lo lắng vạn phần: “Hoàng huynh, theo ta được biết, bên trong Phiêu Miễu các có không ít người xuất thân từ thánh địa Đại La, thái độ của Phỉ các chủ có phải cũng đại diện cho một phần nào đó thái độ của Phiêu Miễu các hay không?”

Ông ta còn thiếu chút nữa đã nói thẳng ra, nếu ta nghe lời ngươi, ta sẽ đắc tội La Phương Phỉ. Chẳng lẽ khi đó Phiêu Miễu các vẫn còn tìm Tử Kim Động ta gây phiền phức sao?

Hoàng Ban rất bất mãn: “Cung chưởng môn, ta ở trong giới tu hành nhiều năm, dám bỏ qua pháp chỉ của Phiêu Miễu các, ngươi chính là người đầu tiên. Ngươi phải hiểu rõ một điều, trực luân phiên Phiêu Miễu các bây giờ chính là Đinh tiên sinh, điều này ngươi không phải không biết. Bảo Ngưu Hữu Đạo trở về là ý của Đinh tiên sinh, ngươi muốn kháng mệnh sao?”

Nếu không phải hiện tại Tử Kim Động thế lớn, sợ làm lớn khó mà kết thúc được, ông ta cũng lười nói nhảm, cứ thế mà cưỡng ép mang người đi.

“Không, ý của ta không phải ý này.” Cung Lâm Sách một lần nữa phủ nhận, khổ sở nói: “Ý của ta là, Hoàng huynh có thể truyền tin tức về hỏi ý của Phỉ các chủ, để ngài ấy truyền lại một lời.”

Hoàng Ban nổi giận: “Truyền lời gì? Đợt rèn luyện thứ hai sắp bắt đầu rồi. Ngưu Hữu Đạo nhất định phải quay lại tham gia. Chờ tin tức truyền đi rồi truyền về, còn kịp nữa sao? Cung chưởng môn, ta không ngại nói cho ngươi biết, bảo Ngưu Hữu Đạo rời khỏi Thánh Cảnh là chuyện La Phương Phỉ tự tiện làm chủ, chưa được Phiêu Miễu các đồng ý. Bà ấy làm chủ mà không hỏi ý, ngươi nghe có hiểu không?”

Đối với Cung Lâm Sách mà nói, La Phương Phỉ tự tiện làm chủ hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là thái độ của La Phương Phỉ, bảo Tử Kim Động làm sao mà dám đối nghịch? Tử Kim Động dám đánh vào mặt La Phương Phỉ sao?

Ngưu Hữu Đạo ngược lại không nói một câu, giống như việc này chẳng có liên quan đến hắn. Đây chính là mục đích của hắn.

Hoàng Ban quản lý những người tham gia rèn luyện bên trong Thánh Cảnh. Đắc tội Hoàng Ban cũng không phải chuyện tốt. Hoàng Ban có rất nhiều cơ hội làm khó dễ bọn họ. Một khi để Hoàng Ban làm khó dễ, hắn sẽ không chịu nổi.

Hắn muốn làm rõ nguyên nhân đưa hắn quay lại Thánh Cảnh, từ đó hắn mới đưa ra được phán đoán có nên đi hay không. Nhưng hắn lại không tiện lý luận với Hoàng Ban, đoán chừng Hoàng Ban cũng không muốn dông dài với hắn. Dông dài quá, khả năng sẽ khiến Hoàng Ban “khắc sâu ấn tượng” với hắn. Đẩy Cung Lâm Sách ra dông dài làm rõ tình thế là thích hợp nhất.

Nhưng khi nghe đến chỗ này, hắn lại lộ vẻ đăm chiêu. Thì ra Hoàng Ban muốn hắn quay về tham gia đợt rèn luyện thứ hai.

Nhưng hắn cảm thấy khó hiểu việc La Phương Phỉ tự tiện làm chủ đuổi hắn ra là có ý gì? Hắn nhịn không được lại liên tưởng đến mối quan hệ giữa Toa Như Lai và La Phương Phỉ. Nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có thể đổ hết mọi gút mắc lên đầu Toa Như Lai.

Ngoại trừ Toa Như Lai, hắn thật sự nghĩ không ra tại sao hắn lại liên quan đến La Phương Phỉ.

Cung Lâm Sách cười khổ: “Hoàng huynh, huynh nên biết rằng, chuyện này khiến chúng ta cảm thấy rất khó. Lửa giận của La các chủ, chúng ta khó mà chịu đựng nổi.”

“Haha!” Hoàng Ban cười lạnh. Đã không thể nói đạo lý, ông ta cũng không nói nữa. Ông ta đưa tay chỉ Ngưu Hữu Đạo, nói với Cung Lâm Sách: “Bây giờ ta phải mang hắn đi, vậy ta vẫn chưa đi được sao?”

“...” Cung Lâm Sách á khẩu không trả lời được. Đối phương cứng rắn, ông ta không dám phản kháng. Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Nói như vậy, Hoàng huynh không sợ La Phương Phỉ các chủ?”

Nghe xong mấy lời kỳ quặc này, đầu óc Ngưu Hữu Đạo thoáng chuyển động, lông mày cau lại, đại khái hiểu ý của Cung Lâm Sách, phát hiện vị Cung đại chưởng môn này không phải người ăn chay. Hoàng Ban sợ là sẽ bị mắc lừa. Một kiếp này của hắn chắc khó mà thoát được.

Quả nhiên, Hoàng Ban cười lạnh: “Ta là người của thánh địa Đại Nguyên, ta làm việc theo quy củ, sợ bà ta làm gì?”

Cung Lâm Sách nghiêm mặt nói: “Khí phách của Hoàng huynh, chúng ta không thể sánh bằng. Nếu Hoàng huynh đã không sợ, thế Hoàng huynh có dám gánh trách nhiệm đem Ngưu Hữu Đạo đi không? Hoàng huynh có thể mang người đi, nhưng nếu La các chủ truy cứu trách nhiệm, chúng ta sẽ đảm đương không nổi, chỉ có thể nói Hoàng huynh cưỡng ép mang người đi. Chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu Hoàng huynh dám đồng ý, Hoàng huynh có thể lập tức mang người đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play