Thì ra là đang đánh dấu đất! Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, phát hiện đám hoà thượng này thật sự là bị Viên Cương dạy cho hư rồi, lây nhiễm thói quen đi đến đâu liền trồng rau đến đó.
Nhìn thấy đám hoà thượng này, thực ra hắn rất vui vẻ, lại có thể nghe được âm vang thần chung mộ cổ kia rồi (1), mỗi ngày nghe có thể loại trừ nóng nảy, an thần, dường như có ích cho tu luyện, cũng có thể khiến cho bầu không khí bên cạnh hắn không giống bình thường.
(1) Thần chung mộ cổ: Đây là thành ngữ có nguồn gốc Phật giáo. Theo quy củ Phật giáo thì chùa chiền đánh chuông sớm trống tối – mộ cổ thần chung. Ý là nói về lời nói khiến người ta cảnh tỉnh giác ngộ.
Chỉ cần thần chung mộ cổ vẫn còn đang vang, thì biểu thị bình an.
Hắn nhấc tay vỗ vỗ bờ vai của Viên Phương, đã lâu không thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ngươi, ngược lại có chút nhớ."
Viên Phương lập tức vỗ ngực nói: "Đạo gia muốn ăn gì cứ việc nói, lập tức chuẩn bị cho ngài."
Ngưu Hữu Đạo: "Tuỳ ý đi, giờ cơm lại nói."
"Được! Cứ làm món Đạo gia thích ăn." Viên Cương miệng đầy cam đoan, tiếp đó lại hỏi: "Đạo gia, người xem, chỗ chưng cất rượu đặt đâu thì tốt, đem ngọn núi đó mở ra một hang động được không." Vung tay chỉ ngọn núi cách đó không xa.
Ngưu Hữu Đạo: "Việc chưng cất rượu thì thôi đi."
"Hả! Thôi đi?" Viên Phương trừng to mắt.
Ngưu Hữu Đạo: "Có người làm giúp! Không làm việc, có tiền lấy, việc tốt biết bao, giúp các ngươi bớt việc."
"Đừng mà, Đạo gia, việc này tự mình chúng ta là được, không cần người khác làm giúp a." Viên Phương có chút cuống lên.
Chính lúc này, Văn Mặc Nhi lách người lướt đến, bẩm báo nói: "Đạo gia, chưởng môn từ Phiêu Miễu các quay về rồi, cùng đi còn có Ngọc Thương tiên sinh của Hiểu Nguyệt các, Ngọc Thương tiên sinh đến rồi.
"Lão Hùng, người làm việc giùm ngươi đến rồi." Ngưu Hữu Đạo quay đầu trêu đùa một tiếng liền đi.
"Đạo gia, Đạo gia..." Viên Phương liên tục hét vô dụng, không thể đổi lại cái quay đầu của Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng sờ sờ cái đầu trọc của mình giậm chân, hắn ta rất muốn che một số thứ không buông.
Nhưng ở đây lời của Ngưu Hữu Đạo mới tính, Ngưu Hữu Đạo nói cái gì thì chính là cái đó, không đến lượt hắn ta làm chủ.
Cung Lâm Sách quay về Tử Kim Động rồi không tới nữa, để cho Nghiêm Lập đưa Ngọc Thương đến Mao Lư biệt viện.
Thấy đột nhiên xuất hiện một đám người ra ra vào vào kêu loạn, Nghiêm Lập chán nản. Nơi này là Tử Kim Động.
Nhưng y đã đồng ý với Ngưu Hữu Đạo, không tiện đổi ý.
Ngưu Hữu Đạo bước nhanh vào biệt viện, rút kiếm từ xa chắp tay chào: “Pháp giá của Ngọc Thương tiên sinh đích thân tới, không thể đón từ xa!”
“ Ha ha, lão đệ, giữa chúng ta không cần khách khí.” Ngọc Thương cũng chắp tay: “Chúc mừng chúc mừng! Ta tới muộn, chút tâm ý nho nhỏ làm lễ mừng, mong ngài đừng ghét bỏ!” Ông ta quay đầu ra hiệu cho đệ tử Độc Cô Tĩnh dâng lên một cái hộp con.
“Ngọc Thương tiên sinh khách khí rồi.” Ngưu Hữu Đạo ngoài miệng khách khí nhưng tay không mềm, ra hiệu cho Quản Phương Nghi đón lấy, chợt hỏi: “Xem tiên sinh tràn đầy gió xuân, hẳn là đã tới Phiêu Miễu Các?”
Ngọc Thương thận trọng đáp: “Được mọi người ưu ái, cũng được thưởng thức Phiêu Miễu Các.”
“Chúc mừng chúc mừng!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chúc mừng, rồi đưa tay mời: “Mời vào phòng ngồi!”
Mấy người vào sảnh chính, ngồi xuống, trà dâng, Ngưu Hữu Đạo mời dùng, cười nói: “Ngọc Thương tiên sinh tới thật đúng lúc, cũng nên đưa những người đã giúp ta ở bí cảnh Thiên Đô tới chứ?”
Nói tới chuyện này, Ngọc Thương buông chén trà xuống, đập tay vào đùi, thở dài một tiếng: “Ta cũng đang muốn nói với lão đệ chuyện này. Mấy hôm trước ta đã cho bọn họ tới, ai ngờ trên đường bị tập kích, gặp nạn toàn bộ. Chuyện này là do ta sắp xếp không chu toàn, thẹn với phó thác của lão đệ!”
Thật đúng là gian xảo! Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo đanh lại, thâm thuý chăm chú nhìn đối phương.
Ngọc Thương vẫn không biến sắc, vẫn tỏ vẻ đau lòng nhức óc.
Nghiêm Lập ngồi bên cạnh, nhìn người này lại nhìn người kia, có gì đó không đúng.
Một lúc lâu sau Ngưu Hữu Đạo mới hỏi: “Có biết là ai hạ độc thủ không?”
Ngọc Thương lắc đầu: “Không biết! Nhưng cũng có thể đoán được. Tám chín phần là dư nghiệt nước Triệu hạ độc thủ.”
Ngưu Hữu Đạo “A” một tiếng, chậm rãi bưng trà lên môi chậm rãi uống.
Cái gì mà dư nghiệt của nước Triệu hạ độc thủ chứ. Hắn không tin! Tám chín phần mười là chính Hiểu Nguyệt Các làm.
Ban đầu, khi ở trong bí cảnh Thiên Đô, Hiểu Nguyệt Các đã sắp xếp tai mắt đi vào, để giúp hắn, chẳng khác nào họ bại lộ rồi. Quy củ của Hiểu Nguyệt Các là người đã bị lộ không được tự do nữa, để bảo vệ tuyến trên tuyến dưới, có thể còn bị diệt khẩu. Khi ấy hắn đã hứa hẹn với mấy người Hứa Ngọc Đức, sau này sẽ xin bọn họ tới Nam Châu.
Rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, hắn cũng đã tìm Ngọc Thương nói chuyện này. Khi ấy Ngọc Thương không dám không đồng ý, nhưng yêu cầu hắn phải làm cho xong chuyện khởi binh cho mình rồi mới thả người, coi như cũng là một uy hiếp nho nhỏ.
Giờ việc xong rồi, những người kia lại gặp nạn hết!
Ngưu Hữu Đạo nâng chén tự trách. Việc này không thể trách Hiểu Nguyệt Các, chỉ có thể tự trách mình chủ quan, nói cho cùng là không quá để ý tới chuyện này, không chuẩn bị thêm một chút, thành ra mình là kẻ nuốt lời, để những người kia gặp độc thủ.
Xét về một mặt nào đó thì có lẽ họ bị chính hắn hại. Nếu không phải hắn yêu cầu, có lẽ họ chỉ bị Hiểu Nguyệt Các chỉ khống chế ở một mức độ nào đó thôi, chứ sẽ không hạ độc thủ.
Ngọc Thương đang bắt nạt hắn, biết hắn sẽ không vì chuyện này mà trở mặt.
- Đáng tiếc!
Nghĩ ra ngọn ngành, Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt cảm thán, chậm rãi buông chén trà.
Ngọc Thương thở dài:
- Đúng vậy. Đáng tiếc. Ngài yên tâm, việc này Hiểu Nguyệt Các ta sẽ không bỏ qua như vậy, nhất định sẽ truy xét đến ngọn nguồn, nhất định sẽ nghĩ cách bắt hung phạm báo thù!
- Ừ!
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay sang Nghiêm Lập hỏi:
- Nghiêm trưởng lão, không phải ông còn có việc sao?
Có việc? Nghiêm Lập sững ra, ta có việc gì đây?
Sau đó ông mới kịp phản ứng lại, đây là đuổi người, là người ta quang minh chính đại nói với mình, người ta và Ngọc Thương có việc riêng, mời ông né ra.
Ông cũng không nán lại làm gì, đứng lên chắp tay với Ngọc Thương:
- Ngọc Thương tiên sinh, Nghiêm mỗ còn chút việc, lui trước một bước, sau này lại nói chuyện.
“Được được được, khách theo chủ!” Ngọc Thương đứng dậy chắp tay, phất tay ra hiệu cho Độc Cô Tĩnh đi tiễn.
Nghiêm Lập phất tay, biểu thị không cần, lại nói với Ngưu Hữu Đạo:
- Vừa đưa ra nhiều người như vậy, sau này sẽ cho đệ tử dần dần xác minh thân phận, ghi chép lại, ngài dặn bọn họ phối hợp một chút.
Ngưu Hữu Đạo có thể hiểu được điều này, nhiều người tới đây như vậy, không thể không biết kẻ đó là ai, thân phận thế nào. Người ta lại trà trộn trong ổ Tử Kim Động, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tìm ai?
“Được rồi, Hồng Nương, đi sắp xếp một chút đi.” Ngưu Hữu Đạo quay lại dặn dò.
- Nghiêm trưởng lão yên tâm.
Quản Phương Nghi gật đầu.
Đợi Nghiêm Lập đi rồi, Ngưu Hữu Đạo lại cười tủm tỉm hỏi Ngọc Thương: “Tiên sinh cố tình chạy tới không phải chỉ để chúc mừng ta phải không?” Hắn liếc nhìn Độc Cô Tĩnh như muốn nói chuyện thế này để đồ đệ tới là được, thân phận của ngươi tương đương với chưởng môn Cung Lâm Sách, chạy tới đây, không đáng.
Ngọc Thương cũng không vòng vo, nói thẳng: “Bệ hạ vẫn nhớ ân sư, rất nhớ lão đệ!”
Bệ hạ? Ngưu Hữu Đạo không kịp phản ứng, sững ra một lát mới hiểu được Bệ hạ mà đối phương nhắc đến là tên đồ đệ tiện nghi kia của mình, cười ha ha nói: “Đúng vậy, ta cũng nhớ ngài. Thực không ngờ được ngài lại thành Hoàng đế nước Tần. Trước mắt còn nhiều việc, nhất định hôm nào đó ta phải tìm cơ hội đi thăm ngài ấy.”
Ngọc Thương lại rẽ sang chuyện khác: “Tử Kim Động này thực sự có thể để cho lão đệ sử dụng như tay chân sao? Chỉ sợ người ngoài thế nào cũng vẫn là người ngoài, bọn họ có thể yên tâm về ngài sao?”
“Ta không hiểu, xin Ngọc Thương tiên sinh chỉ rõ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT