Hơn nữa thời gian này, đại sự sắp đến, ta lại đấu với hắn, bệ hạ sẽ không vui, ở trong mắt của bệ hạ, trước mắt không có việc gì quan trọng hơn việc thôn tín nước Vệ."

Thiệu Tam Tỉnh gật đầu: "Đại công tử nói phải."

Thiệu Bình Ba gật đầu nhìn tình báo trong tay, tâm tình vẫn kích động như cũ, Ngưu Hữu Đạo thân kiêm địa vị giới tu hành, trong tay lại nắm lấy thế lực thế tục khổng lồ, chỉ dựa cái trước, chính là hạng yếu mà y không cách nào bù đắp được...

"Nguỵ Đa!"

Đám người Đường Nghi từ trong nghị sự đường đi ra, nhìn thấy Nguỵ Đa dưới bóng cây ở góc tường không xa cúi đầu đi qua, trưởng lão La Nguyên Công kêu lên.

Nhưng mà Nguỵ Đa dường như không nghe thấy, tâm tình trông suy sụp cực độ, không có bất kỳ phản ứng nào, cúi đầu ủ rũ đi một mình.

La Nguyên Công còn muốn kêu thêm lần nữa, Tô Phá nâng tay ngăn cản: "Thôi đi, y đối với việc Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động e là rất thất vọng."

Lời này vừa mới nói ra, vẻ mặt mọi người cũng phức tạp, cho dù là chưởng môn Đường Nghi, trong mắt cũng thoáng qua một tia ảm đạm.

Ngay từ đầu nghe được tin, mọi người đều rất kinh ngạc, trưởng lão Tử Kim động, Ngưu Hữu Đạo cơ hồ là nhảy lên trên theo tính chất nhảy vọt, Tử Kim động thế mà lại cho một tán tu bên dưới đãi ngộ như thế, thế mà lại có thể cho Ngưu Hữu Đạo một bước đến địa vị thế này?

Đối với Ngưu Hữu Đạo này mà nói, đây đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng đối với Thượng Thanh tông mà nói, đều hiểu rõ đây là ý gì, sau khi Ngưu Hữu Đạo thay đổi gia nhập Tử Kim động, mối quan hệ với Thượng Thanh tông liền hoàn toàn là quá khứ rồi, không thể quay đầu lại nữa, người ta đường đường chính chính trở thành đệ tử của Tử Kim động.

"Sớm đã nhìn ra tên đó sinh ra có phản cốt, nhất định chết không yên lành!" Đường Tố Tố rất là tức giận mắng một tiếng.

Bản thân bà ta cũng không nói rõ được là tại sao, người ta rõ ràng đã không còn là người của Thượng Thanh tông, nhưng bà ta đối với việc Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động vẫn là rất tức giận.

Có vẻ như sau khi toàn bộ đệ tử Thượng Thanh tông đều nghe được tin tức này, tâm tình đều chịu sự đả kích nhất định.

....

Mao Lư biệt viện gần đây rất bận rộn, người đến người đi, rất nhiều người đến viếng thăm, một đống người quen biết hoặc không quen biết, tất cả các môn phái lớn nhỏ của các châu phủ nước Yến sau khi nghe được tin tức đều lần lượt phái người đến chúc mừng.

Quản Phương Nghi nghênh đón đưa tiễn, mặt cười đến cứng đờ, nhưng lại làm không biết mệt, nhận lễ vật đến mỏi tay.

Những người đến đây chúc mừng, ít nhiều gì cũng mang theo lễ vật chúc mừng, đúng lúc giải quyết được tình hình khẩn cấp về kinh tế tài chính của Quản Phương Nghi.

Bà ta coi như đã nhìn ra được, có được thân phận địa vị này không thiếu tiền, nhưng bên dưới nuôi nhiều người như thế, tiêu xài nhiều, vẫn là cho rằng càng nhiều càng tốt.

Đương nhiêu, cũng không phải tất cả các môn phái tu hành của châu phủ đều sẽ có người đến, trên địa bàn bị ba đại phái kia trực tiếp khống chế, thì sẽ không phái người đến.

Người đến tuy là nhiều, nhưng sau khi thống kê tiền mừng lại một chút, Quản Phương Nghi hơi không vừa lòng, tất cả các môn phái lớn nhỏ ra tay cũng không phải rất rộng rãi, có vẻ tổng cộng tất cả lại cũng chỉ mới mấy triệu kim tệ. Kỳ thực cũng không ít, nhưng so với con số bà ta bỏ ra trước đây, lỗ hổng quá lớn rồi, không bù đắp nổi mức chênh lệch trong lòng.

Vẫn là Vạn Động Thiên phủ và Đại Thiện sơn ra tay khí khái, mỗi người cho một triệu kim tệ.

Đương nhiên, hào phóng nhất vẫn là những huynh đệ kết bái đến từ Tứ Hải kia của Ngưu Hữu Đạo, bốn nhà cùng nhau, gộp lại cừa vặn quyên góp thành con số mười triệu.

Cho dù là như vậy, Quản Phương Nghi vẫn là oán trách mấy câu, Ngưu Hữu Đạo ở bí cảnh Thiên Đô kiếm được cho Tứ Hải ba trăm triệu, mười triệu cầm ra cũng không cảm thấy ngại hay sao?

Có điều bà ta ít nhiều cũng hiểu được, chính là bởi vì ba trăm triệu kia, người ta mới tặng mười triệu này, thân phận địa vị của Ngưu Hữu Đạo thích hợp rồi, mười triệu này của người ta mới coi như là tặng lại một ít, bằng không ra tay sẽ không hào phóng như vậy, mười triệu cũng không phải là con số nhỏ.

Tâm tính của Quản Phương Nghi có chút mâu thuẫn, nói đến cùng vẫn là đau lòng của cải tiêu dùng đã móc sạch ra lúc trước....

Lại có người đến, một nhóm lớn đến, không phải là khách, Ngưu Hữu Đạo đích thân đến bên ngoài Mao Lư biệt viện nghênh đón.

Viên Cương đến rồi, một đám hoà thượng Nam Sơn tự đến, đám người Ngũ Lương sơn với Công Tôn Bố dẫn đầu cũng đến rồi, cùng chuyển chỗ mà đến.

Một đám người phong trần mệt mỏi chạy đến, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, cùng nhau tiến lên chào: "Đạo gia!"

"Một đường bôn ba, đều cực khổ rồi." Ngưu Hữu Đạo khách khí một câu, quay đầu ra hiệu Quản Phương Nghi dẫn xuống dưới sắp xếp.

Viên Cương đem bao kiện mang bên người và Tam Hống đao ném cho Đoạn Hổ đem đi, bản thân lại không đi, xích lại gần bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: "Nhiều người chạy đến như vậy, dừng chân ở nhà người khác lâu dài, Tử Kim động có thể đồng ý sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Hơi áp dụng chút kế giải quyết rồi, vấn đề có lẽ không lớn."

Viên Cương lại hỏi: "Bọn họ thật sự có thể coi ngươi là người của mình sao? Có thể xảy ra biến cố gì không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Biến cố khó nói, nhưng dù sao ta cũng đã trở thành trưởng lão Tử Kim động, một môn phái có quy định của một môn phái, không thể vô duyên vô cớ đụng đến ta. Bên phía Yến Kinh có tin tức chưa?"

Mối quan hệ với Cao Kiến Thành, tuyệt đối là bí mật, liên lạc với Cao Kiến Thành không có thông qua tay của người khác, chỉ qua tay của một mình Viên Cương.

Viên Cương: "Vẫn chưa có tin tức, chuyện này e rằng không dễ xử lý, vị đó có thể làm sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Lão già đó không phải kẻ ăn chay, bàn về người và việc trên triều đình, cùng với sự hiểu biết đối với Thương Kiến Hùng, chúng ta đều không bằng ông ta, bày mưu lập kế trên triều đình trong lòng ông ta có tính toán, bây giờ ông ta lại nắm quyền trong tay, một chút việc nhỏ này có lẽ không làm khó được ông ta. Không có tin tức chính là tin tức tốt, nói rõ ông ta đang triểu khai hoạt động, đợi có được sự chắc chắn nhất định tự nhiên sẽ đưa câu trả lời."

Viên Cương suy tư gật gật đầu, lại tiếp tực nói: "Bên phía Mao Lư sơn trang, ta đã sắp xếp quân đội đóng giữ nơi đó vào trong đóng quân, mộ phần ngoài sơn trang có lẽ sẽ không có vấn đề gì."

Nhắc đến mộ phần, Ngưu Hữu Đạo hơi ngẩng đầu nhìn trời, người có thể xem xét thời thế chuyển đến chuyển đi, mộ phần lại không dễ chuyển đến chuyển đi, chung quy là đem một mình nàng quăng xuống.

Cũng không biết là trong lòng hắn đang nghĩ gì, chờ lúc sau hắn quay đầu nói: "Có chuyện gì để nói sau, trước tiên dừng chân đi."

Viên Cương gật đầu quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng chầm chậm quay người, quay đầu nhìn bóng lưng hắn ta, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, có một số chuyện không ngoài dự liệu của hắn, căn cứ theo những gì được biết, Viên Cương vẫn luôn thông qua tai mắt của Ngũ Lương sơn chú ý đến hoàn cảnh của Phùng Quan Nhi kia.

"Bên này, còn có bên này..." Tháo nón xuống lộ ra đầu trọc, Viên Phương đổi về tăng bào đang dẫn dắt một đám hoà thượng ở ngoài biệt viện chỉ chỉ trỏ trỏ.

Viên Phương có chút hưng phấn, chưa từng nghĩ đến bản thân có một ngày có thể sống ở trong Tử Kim động này.

Cũng không biết đang làm gì, Ngưu Hữu Đạo đâm kiếm đi qua đó: "Lão Hùng, đang làm gì đó?"

"Đạo gia!" Viên Phương quay đầu, lập tức vẻ mặt tươi cười, vung lấy tay áo rộng lớn rất là vui vẻ chạy qua, gật đầu khom lưng cười nói: "Đạo gia, đương nhiên là quy tắc cũ, đem những mảnh đất hơi bằng phẳng này đều khai hoang trồng. Lời nói của Viên gia vẫn là có lý, đồ ăn thức uống của Đạo gia chúng ta phải tự mình nắm trong tay, bằng không không gian bị người khác động tay động chân quá lớn rồi, không dễ đề phòng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play