Thấy thế, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Vương Phi, cho phép ta làm tốt việc của chủ nhà trước rồi lát nữa hai vị lại nói chuyện gia đình nhé.”

Phượng Nhược Nam khẽ gật đầu, Thương Thục Thanh tới ôm cánh tay chị dâu, trong lòng đồng tình, biết rõ người một nhà trở thành thế này, trong lòng chị dâu chắc chắn không hề dễ chịu.

Năm đó tranh quyền đoạt lợi, bao nhiêu chuyện kinh biến, người nhà chị dâu muốn đẩy ca ca vào chỗ chết, ca ca lại giết huynh đệ ruột thịt của chị dâu, người trong nhà tự giết hại lẫn nhau, chuyện cũ như tái hiện rõ mồn một trước mắt Thương Thục Thanh, sau đó chị dâu đã trải qua những tháng ngày đau khổ, nàng cũng biết rất rõ.

Bành Hựu Tại quay đầu lại lấy từ trong tay Phong Ân Thái một hộp quà dâng lên: “Ngưu trưởng lão, ta đến vội vàng, không chuẩn bị được gì, đây chỉ là một chút tấm lòng, mong trưởng lão đừng chê.”

Ngưu Hữu Đạo nhận lấy lễ vật, giao cho Quản Phương Nghi đứng bên cạnh, bà ta mỉm cười nhận lấy. Ngưu Hữu Đạo nhìn Phong Ân Thái cười nói: “Đại ca cũng đến rồi.”

Phong Ân Thái ngượng ngượng gật đầu, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, trong lòng cũng rất cảm khái, thằng đệ này đã trở thành trưởng lão của của Tử Kim Động rồi đấy.

Dựa vào địa vị hiện giờ của Ngưu Hữu Đạo, vẫn còn nhận ông ta là đại ca không có gì là bất ngờ lắm, thông qua chuyện của Lệnh Hồ Thu, ông ta biết rõ con người trượng nghĩa của Ngưu Hữu Đạo.

Phong Ân Thái là do Bành Hựu Tại cố ý đưa đi cùng, một khi có gì không đúng, hy vọng giao tình của Phong Ân Thái và Ngưu Hữu Đạo có thể khiến mọi thứ đều viên mãn.

“Bên ngoài không phải chỗ nói chuyện, mời vào trong!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời.

Mấy người đi vào dâng trà xong, Bành Hựu Tại nói lời dễ nghe, không dám trực tiếp nói thẳng, chờ Ngưu Hữu Đạo nói rõ chân tướng tại sao triệu kiến, ông ta tin Ngưu Hữu Đạo sẽ không vô duyên vô có tìm ông ta.

“Ài!” Sau khi nói vài câu chuyện phiếm, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên buông tiếng thở dài: “Nhìn thấy lúc Bành trưởng môn và Vương Phi nhìn nhau, chuyện năm đó thực sự nghĩ lại mà thấy đáng sợ, nhưng dù nói sao đi nữa thì người một nhà vẫn là người một nhà, dù đánh gãy xương, cắt đứt gân, huyết mạch vẫn nối liền là điều không bao giờ thay đổi! Bành trưởng lão, có phải là đạo lý này hay không?

Bành Hựu Tại đang không biết hắn muốn làm gì, rụt rè gật đầu: “Ngưu trưởng lão nói có lý.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu chúng ta đã là người một nhà, có mấy lời này ta cũng muốn nói ra, chúng ta có lời gì cứ nói thẳng, có chỗ nào không đúng, mong Bành chưởng môn đừng trách.”

Quản Phương Nghi dỏng lỗ tai từ bên ngoài đi vào đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo, đôi mắt vụt sáng, không biết vị Đạo gia này muốn làm gì nữa.

Bành Hữu Tại: "Lời vàng ý ngọc của Ngưu trưởng lão, Bành mỗ rửa tai lắng nghe."

Nghe thấy vị này nói ra lời như vậy, Quản Phương Nghi cũng cảm khái, bà còn nhớ tình cảnh năm đó theo Ngưu Hữu Đạo lần đầu đến quận Thanh Sơn, Thiên Ngọc môn khi đó hung hăng đến cỡ nào, bây giờ thế cục thay đổi, đường đường Bàng chưởng môn cũng bắt đầu biết co biết duỗi.

Phong Ân Thái ngồi cùng ở một bên trong lòng cũng có chút phiền muộn, cũng đang nhớ lại năm đó.

"Giữa ta và ngươi không cần nói những lời khách sáo." Ngưu Hữu Đạo khoát tay một cái, "Lần này mời Bành chưởng môn đến, là muốn hỏi một chút về tình hình của Bắc Châu, nghe nói cục diện Bắc châu có chút hỗn loạn, không biết là có chuyện này hay không?"

Hỗn loạn? Ở đâu ra hỗn loạn? Trong lòng Bành Hữu Tại nghi ngờ không chắc, thử hỏi: "Không biết Ngưu trưởng lão là chỉ phương diện nào?"

Ngưu Hữu Đạo: "Tình hình cai quản của các quận huyện ở Bắc châu, nghe nói kém xa cục diện ổn định lúc Thiệu Bình Ba chủ trì."

"Cái này...." Bành Hữu Tại hơi do dự, nói " Phương diện cai quản, ngược lại không phải không bằng Thiệu Bình Ba năm đó, Bắc châu năm đó là tự lập, không chịu sự ràng buộc của nước Hàn và nước Yến, quan viên lớn nhỏ của nội cảnh Bắc châu cũng chịu sự khống chế của Thiệu Bình Ba, mà Thiệu Bình Ba thờ phụng loạn lạc làm trọng điển, từ trước đến nay là ra tay độc ác để chỉnh lý. Sau khi Bắc châu trở lại nước Yến, các phương diện sắp xếp trở vào của các quan viên lớn nhỏ quá nhiều rồi, mà những quan viên lớn nhỏ kia ít nhiều gì cũng có quan hệ nịnh bợ với ba đại phái, không nói Thiên Ngọc môn ta, thứ sử Thiệu Đăng Vân cũng chỉ có thể mở một mắt ngắm một mắt."

"Đương nhiên, tình huống như vậy cũng không chỉ ở Bắc châu, châu phủ các nơi đều là tình hình tương tự."

Phương diện này, Ngưu Hữu Đạo đương nhiên hiểu rõ, dù sao, châu phủ ba đại phái trực tiếp khống chế vẫn tốt hơn một chút, ví dụ như châu phủ mà Tử Kim động khống chế, nếu như không có thế lực khác can thiệp vào, quan viên nơi đó chỉ cần hiếu kính thế lực một phương, đương nhiên là đơn giản hơn nhiều.

Nơi có tình hình phức tạp này tương tự như Bắc châu, thế lực các nơi quấn bện, sau khi ngươi vơ vét hắn ta cũng đến cướp đoạt, hiếu kính nhà này rồi còn phải hiếu kính nhà kia, quan viên nơi đó không thể tự mình đào túi tiền, cướp đoạt tới cướp đoạt lui, người xui xẻo là ai thì không cần phải nói.

Giống như sự tồn tại này của ba đại phái, nắm trong tay một địa bàn béo bở là đến từ các phương diện, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mọi người liều sống liều chết tranh giành địa bàn.

Đương nhiên, cũng là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo nghiêm khắc cảnh cáo Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn sau này không được lòng tham không đáy.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, biểu thị đồng ý, có điều lại nói một câu: "Nhưng Bắc châu là địa bàn của ta!"

Một câu nói này, khiến cho Bành Hữu Tại và Phong Ân Thái đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Ngưu Hữu Đạo, vươn tay vào Bắc châu cũng không chỉ Ngưu Hữu Đạo ngươi, ngươi cũng chỉ thao túng thế lực quân đội, ba đại phái khác cũng nhúng tay vào.

Thấy phản ứng của hai người, Ngưu Hữu Đạo lại hỏi một câu: "Thế lực phe Thiệu Đăng Vân là người của ta, cách nói này Bành chưởng môn không phản đối chứ?"

Bành Hữu Tại hơi gật đầu: “Mọi người đều biết!”

Ngưu Hữu Đạo: "Nhiều thế lực như thế vươn tay vào Bắc châu, khiến Thiệu Đăng Vân khó xử, cũng khiến Bành chưởng môn khó xử, đồng thời cũng khiến ta rất không vui, Ngưu mỗ cho rằng... Bành chưởng môn chẳng lẽ không cho rằng cục diện Bắc châu đã đến lúc chỉnh đốn rồi sao?"

"Cái này..." Bành Hữu Tại chần chừ không quyết định, không biết tiếp lời này như thế nào.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: "Ta bây giờ gia nhập vào Tử Kim động, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm tông không vui, Nam châu phía bên này không dễ động vào, mà trấn thủ biên cương Bắc châu, trước mắt bởi vì chiến sự Hàn Tống, Tiêu Dao cung vào Linh Kiếm tông không dễ hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi chiến sự kết thúc, bọn họ nhất định sẽ nhổ hết thế lực ở Bắc châu của ta, Ngưu mỗ há có thể ngồi nhìn? Cho nên đứng không ở trước mắt này, cũng là thời cơ tốt đẹp ta khống chế Bắc châu, quân đội ta đã nắm trong tay, bây giờ ta cần thế lực tu hành trấn thủ Bắc châu, chỉ cần hai phe thế lực này đều nguyện giúp ta một tay, những thế lực khác cũng chỉ có thể đứng dựa bên này, ai dám dùng sức mạnh, thế lực dưới tay của ta cũng không phải ăn chay đâu, ai dám động đến Bắc châu của ta, ta liền dám đánh chiếm châu phủ trong tay của bọn họ, ăn miếng trả miến không thể bình thường hơn được!"

Nói đến nước này, Bành Hữu Tại và Phong Ân Thái cuối cùng hiểu được nguyên nhân vị này gọi bọn họ đến, không phải là muốn tính nợ cũ, mà là muốn Thiên Ngọc môn gia nhập vào hắn, giúp hắn khống chế lấy Bắc châu!

Quản Phương Nghi đứng đằng sau Ngưu Hữu Đạo ánh mắt không ngừng loé lên, trong lòng cũng tương tự tấm tắc không ngừng, Tử Kim động đang áp chế Đạo gia, đang áp chế thế lực Nam châu, Đạo gia ở bề ngoài thì khuất phục, trong tối thì lại không nương tay, đã liên tục ra tay tranh đấu với Tử Kim động!

Tử Kim động không để thế lực Nam châu khuếch trương, Đạo gia trong âm thầm đã nắm lấy Quang châu, bây giờ lại vươn tay về phía Bắc châu, muốn hoàn toàn khống chế lấy Bắc châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play