Lam Như Đình vốn không muốn để nàng ta biết, muốn để nàng ta tiếp tục ngủ mê nhưng Ngưu Hữu Đạo kia phải làm rõ tình hình, dưới tình thế bất đắc dĩ đành để Phượng Nhược Nam tỉnh táo lại, sau khi tỉnh lại dĩ nhiên là đau đến mức không thiết sống nữa.

“Nhìn này, tiểu vương gia.” Lam Như Đình cẩn thận đưa đứa trẻ trong tã lót cho nàng ta.

Phượng Nhược Nam mặt mày mừng rỡ ôm lấy nhi tử cẩn thận nhìn, sắc mặt sầm lại, mặt mũi đầy nghi ngờ nói: “Đây là nhi tử của ta sao? Tiên sinh đang muốn an ủi ta nên tìm một đứa trẻ khác đem đến gạt ta?”

“...”Lam Như Đình lập tức á khẩu không trả lời được, không biết cớ sao nàng ta lại nói như vậy: “Cái này... đây có thể có giả nữa sao, chắc chắn là tiểu vương gia không có gì phải nghi ngờ.”

Phượng Nhược Nam cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngủ say: “Lúc sinh ra ta đã từng nhìn rồi, căn bản không hề đẹp như vậy.” Dứt lời liền đưa tã lót cho nha hoàn bên cạnh, không muốn nhìn thêm, nước mắt lại chảy ra, dường như nhận định đứa trẻ này được tìm từ đâu tới an ủi nàng ta, sợ nàng ta thương tâm.

Lam Như Đình sửng sốt một hồi, cuối cùng phản ứng lại, dở khóc dở cười nói: “Vương phi, lúc tiểu vương gia ra đời ta cũng đã từng thấy, đúng là không đẹp như vậy, ngài ấy vừa từ cơ thể mẹ chui ra, da thịt nhăm nhúm dĩ nhiên là xấu xí, giờ đã thích ứng với môi trường bên ngoài, da thịt căng lên, dĩ nhiên trông xinh xắn đáng yêu. Ai mà chẳng vậy, tiểu vương gia chúng ta cũng không thể khác được!”

Phượng Nhược Nam cũng ngẩn ra, nhớ lại, hình như là có chuyện này, lau nước mắt nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ nói: “Bên Triệu quốc kia sao có thể tùy tiện trả đứa trẻ lại?”

Nói đến chuyện này, Lam Như Đình hít thật sâu nói: “Làm sao có thể tùy tiện trả, là vương gia và Mông soái nhờ Đạo gia xuất thủ, Đạo gia liều mình cướp lại từ Triệu quốc. để cứu tiểu vương gia, Đạo gia đã bị người Triệu quốc đánh trọng thương...” Để chứng minh đây thực sự là con nàng ta, Lam Như Đình đành phải nói rx tin tức từ tiền tuyến.

Tuy không nói quá chi tiết những chuyện xảy ra nhưng cũng đủ để Phượng Nhược Nam nghe mà hãi hùng khiếp vía, cũng cảm động, lại khóc nói: “Những gì ta nợ Đạo gia, cả đời này cũng không thể trả hết.”

“Haizz!” Lam Như Đình thở dài: “Người của ba phái lớn đều thấy chết không cứu, chỉ có Đạo gia đứng ra. Mông soái khen Đạo gia, nghĩa bạc vân thiên!”

Phượng Nhược Nam: “Giờ Đạo gia sao rồi?”

Lam Như Đình: “Thương tích quá nặng, mất máu quá nhiều, nhặt được cái mạng trở về, đến nay vẫn còn đang hôn mê.”

“Huhu...” Phượng Nhược Nam khóc như mưa.

Vốn là nữ anh hùng cân quắc trên sa trường nhưng gần đây trở nên vô cùng mẫn cảm, động một chút lại khóc.

Kết quả tiếng khóc đã đánh thức đứa trẻ, tay chân nàng ta lại luống cuống ôm lấy đứa trẻ dỗ dành: “Con của ta, con trai số khổ của ta...” Đợi cảm xúc dần ổn định, lại ngẩng đầu hỏi: “Thanh nhi đâu? Thanh nhi không sao chứ? Sao không thấy Thanh nhi trở về?”

Lam Như Đình: “Vốn vương gia định cùng đưa quận chúa bí mật trở về, nhưng quận chúa không chịu về, cứ một mực ở bên Đạo gia đang hôn mê.”

Phượng Nhược Nam a một tiếng, như nghĩ ra gì đó, với việc này, nàng ta có thể lý giải được.

...

“Lại tới mật đàm?” Nghe thấy đệ tử báo cáo, Tưởng Vạn Lâu lại hỏi, vẻ mặt gần như vặn vẹo.

Khuôn mặt Tả Thừa Phong và Mễ Mãn cũng trầm xuống, người bên Yến quốc tới, là đệ tử Linh Kiếm sơn Yến quốc, tên là Tân Cát Khuê, nói là tới để mật đàm.

Trước đó Ngưu Hữu Đạo tới mật đàm, đàm đến mức bên này tổn thất nặng nề, bây giờ lại một kẻ mật đàm nữa tới, là muốn làm gì?

Móa nó, không phải lại định chơi xỏ nữa chứ, lần trước chỉ hai người tới, lần này còn hay ho hơn, chỉ tới một mình, thế này là chơi đến nghiện hay coi bên này là đồ ngu để đùa giỡn? khinh người quá đáng!

Đệ tử đến báo nói: “Vâng, hắn nói là như vậy, nói là phụng mệnh đến đây.”

Tưởng Vạn Lâu hỏi: “Chắc chắn là người của Linh Kiếm sơn chứ?”

Đệ tử nói: “Không sai đâu ạ, người này đệ tử biết, là đệ tử chân truyền của Mạnh Tuyên.”

Tưởng Vạn Lâu quay đầu hỏi hai người khác: “Tả huynh, Mễ huynh, các ngươi thấy thế nào?”

Tả Thừa Phong nói một câu: “Nếu hắn thật sự có thành ý đến đàm phán thì bảo hắn ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, trước tiên khống chế người lại, sau đó lục soát toàn thân, chỉ cần có gì bất thường lập tức chặt hắn thành thịt muối!”

“Được, cứ làm vậy đi!” Tưởng Vạn Lâu gật đầu, khua tay nói: “Đưa người tới đây!” Dứt lời liền chắp tay đi qua đi lại, ông ta muốn xem thử đối phương còn có thể làm trò quái gì, ông ta không tin nơi này toàn là đồ ngu, dễ bị gạt như vậy.

Không lâu sau, Tân Cát Khuê được đưa đến, không hề sợ hãi trước mặt bao người, mặt mày mỉm cười, tao nhã lễ phép chắp tay gặp qua ba vị chưởng môn.

Tưởng Vạn Lâu hỏi: “Mạnh Tuyên bảo ngươi tới mật đàm cái gì?”

Tân Cát Khuê rất có phong thái, dáng vẻ bình thản nói: “Dĩ nhiên là chuyện rất được chư vị hoan nghênh.”

Tưởng Vạn Lâu: “À, hẳn là Yến quốc bằng lòng lui binh rồi?”

Tân Cát Khuê: “Ta đến đây không liên quan đến chuyện lui binh mà có chuyện khác quan trọng cần báo với ba vị chưởng môn!”

“Không lui binh thì có gì để bàn?” Tưởng Vạn Lâu chỉ ngón tay: “Người đâu, trước tiên chặt hai cánh tay của hắn cho ta rồi tính sau!”

Hai tên tu sĩ nhanh chóng vọt tới ấn Tân Cát Khuê xuống.

Tả Thừa Phong đưa tay ra, vốn định ngăn lại muốn nói để đối phương nói hết lời rồi hành động cũng không muộn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ này, biết Tưởng Vạn Lâu đang muốn trút giận, bên kia chặt tay một đệ tử của ông ta, ông ta muốn đòi cả gốc lẫn lãi chặt đi cả hai tay tên này.

Tân Cát Khuê rất có phong phạm sau khi bị ấn xuống vẫn nhẫn nhịn được, cũng có thể nói là khá can đảm, cũng không nghĩ sẽ có chuyện vừa gặp mặt đã ra tay với sứ giả, chỉ cho rằng đối phương đang dọa mình, giành quyền đưa ra có điều kiện có lợi nên hét lên: “Hai nước giao chiến không chém sứ!”

Tưởng Vạn Lâu cười lạnh lùng: “Ngươi mà là sứ giả gì? Cũng được, ta không chém sứ, chỉ chặt tay ngươi mà thôi.”

Hai tu sĩ chụp lấy tay Tân Cát Khuê, một trái một phải cưỡng ép kéo ra ngoài, rút kiếm ra, lúc này Tân Cát Khuê mới ý thức được đối phương không phải chỉ đang hù dọa y, mà muốn chặt tay y thật nên lập tức bị dọa mất hết phong phạm, sắc mặt thay đổi, liều mạng giãy dụa.

Nhưng một thân pháp lực của y đã bị khống chế, chẳng khác gì một phàm nhân, bị hai tu sĩ lôi kéo liền hoảng sợ hét lớn: “Ngưu Hữu Đạo, chẳng lẽ các ngươi không muốn giết Ngưu Hữu Đạo sao?”

Hai đệ tử đang giữ lấy y lập tức nhìn về phía chưởng môn, ánh mắt dò hỏi.

Lông mày Tưởng Vạn Lâu nhíu lại, khẽ hất cằm: “Cứ chặt trước rồi nói sau!”

“Dừng tay! Dừng tay! Ta có chuyện muốn nói, ta có chuyện muốn nói...” Tân Cát Khuê cuống quít kêu to, nhưng vô ích, đối phương căn bản không thèm nghe bất kỳ lời giải thích nào của y.

Thực ra trước đó Ngưu Hữu Đạo đã nói với bên này quá nhiều rồi, lời nào mà không hợp tình hợp lý chứ, nhưng kết quả đều chả là cái quái gì.

Hai tu sĩ trái phải kéo tay y ra giơ kiếm lên chém xuống, hai cánh tay lập tức bị chém ngay tại chỗ, hai dòng máu tươi bắn ra.

“A!” Tân Cát Khuê hét thảm một tiếng, hai cánh tay bị giữ vừa bị chặt, cả người liền ngã ngay xuống đất, hai tay máu chảy ồ ạt, nằm trên mặt đất run rẩy.

Không chỉ chặt tay mà cả hai cánh tay của y cũng đều bị chặt xuống.

Tả Thừa Phong và Mễ Mãn nhìn nhau, đều biết Tưởng Vạn Lâu vừa phải chịu thiệt một bụng, nghẹn khuất trong đó, giờ có kẻ dâng tới cửa để trút giận, dĩ nhiên Tưởng Vạn Lâu sẽ không bỏ qua, lấy lại chút thể diện để đẹp mặt với chúng đệ tử bên dưới.

Tưởng Vạn Lâu khẽ hất cằm ra hiệu, hai tên đệ tử ném cái tay cụt đi, cùng bước lên giúp Tân Cát Khuê cầm máu, muốn giết cũng không cần gấp gáp vào lúc này.

Đợi sắc mặt trắng bệch đau đớn không chịu nỗi của Tân Cát Khuê dần bình thường lại, Tưởng Vạn Lâu lên tiếng nói: “Giết Ngưu Hữu Đạo sao? Người của Yến quốc chạy đến đây đòi giết người của Yến quốc, đúng là thú vị thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play