Mạnh Tuyên cười lạnh: “Ngưu Hữu Đạo hẹn đàm phán với Triệu quốc lại lén đưa người trở về, trong đó có nhiều điều không rõ ràng không nhất thiết phải lấy Triệu quốc ra đùa giỡn, thù mới hận cũ. Triệu quốc có thể nuốt được cơn giận này sao?? Chỉ cần nói rõ chỗ của Ngưu Hữu Đạo, cho Triệu quốc một cơ hội đánh chuẩn xác mục tiêu, lại phối hợp với chùng ta, cộng thêm Ngưu Hữu Đạo bản thân trọng thương khó tưởng tượng được cứu thoát, Triệu quốc tất nhiên sẽ chịu một đòn rấy mạnh!”

Cung Lâm Sách: “Thương Triều Tông phái đại quân bảo hộ nghiêm mật, bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có vài người, e là đối phương sẽ không dễ đắc thủ.”

Mạnh Tuyên: “Chưa hẳn phải giúp đối phương đắc thủ, chỉ cần đối phương động thủ, cho dù Ngưu Hữu Đạo chết như thế nào thì cũng đều do bên Triệu quốc làm.”

Long Hưu và Cung Lâm Sách như nghĩ gì đó, hiểu rõa thâm ý trong lời nói của ông ta.

...

Ngưng chiến, Bàng Đằng trấn giữ tiền tuyến đứng trên cao nhìn ra xa tình hình Yến quân, đánh một trận rồi thật sự rút lui sao? Ông ta thật sự không thể hiểu được ý đồ của quân Yến.

Chính vào thời khắc điều chỉnh lại nhân mã, người Quy Nguyên tông đi truy sát Ngưu Hữu Đạo đã trở về.

Thấy cả đám sắc mặt khó coi, mọi người liền âm thầm thấy không ổn. Tưởng Vạn Lâu chưởng môn Quy Nguyên tông thử hỏi một câu: “Chư vị Thái Thượng trưởng lão, tình hình như thế nào?”

Năm lão già thật sự chẳng còn mặt mũi gì, một người thở dải nói: “Tổn thất không nhỏ, bị hắn giết mất hơn ba mươi đệ tử Kim Đan!”

Đám người nhìn nhau, có người cảm thấy may mắn vì người của mình đã không đuổi theo.

Tổn thất này không nhỏ! vẻ mặt Tiêu Vũ Thiên hằm hằm nói: “Ngựu tặc phải đền tội chưa?”

Thái thượng trưởng lão kia thở dài thật sao: “Để hắn chạy thoát rồi!”

Chạy trốn? Cho dù cảm thấy khả năng này có thể bất ngờ xảy ra nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ khó tin.

Tưởng Vạn Lâu thật sự khó có thể tiếp nhận được sự thật này: “Sao có thể như vậy? Năm Thái thượng trưởng lão đích thân ra tay, thiên hạ không mấy người có thể ngăn cản, huống hồ còn có mấy trăm đệ tử tinh nhuệ tương trợ, chỉ một tiểu tặc, có tài đức gì mà có thể khiến năm vị Thái thượng trưởng lão thất bại tan tác quay về? Hẳn không phải trên tay Ngưu Hữu Đạo thật sự có Thiên Kiếm phù dùng mãi không hết đấy chứ?”

Chưởng môn ôm kỳ vọng lớn như vậy, năm vị Thái thượng trưởng lão thực sự xấu hổ.

Một người hổ thẹn nói: “Cũng không phải là có Thiên Kiếm phù dùng mãi không hết, tên kia trên mặt đất dĩ nhiên không phải đối thủ của chúng ta, giết hắn chẳng có gì khó, nhưng ở dưới nước lại là chuyện khác, công pháp của tên tặc này sở trường khống chế tính thủy...” Sau khi kể lại mọi chuyện xảy ra, đương nhiên cũng không phải bên này quá vô năng, kết quả dĩ nhiên là phải cường điệu thêm một chút: “Đã đánh hắn trọng thương, ngay thời khắc hắn sắp chết, dưới nước đột nhiên xuất hiện một con rắn xanh lớn, cứu hắn đi, độn thổ xuống đáy hồ trốn thoát. Theo như lời đệ tử bên dưới nói, con rắn lớn kia rất có khả năng là Vân Cơ gì đấy trước đó đã độn thổ mang con tin đi.”

Chuyện đã kể lại như vậy, mọi người đại khái cũng hiểu được toàn bộ quá trình, Ngưu Hữu Đạo đến là để cướp con tin!

Mật đàm gì đó chỉ là lừa dối, lý do nói vì sao mang Vân Cơ tới chứ không phải Hồng Nương thực ra đều chỉ là những lời dối trá, mục đích rõ ràng là vì Vân Cơ có thuật độn thổ hiếm có, rất dễ dàng kịp thời mang con tin đi. Còn Ngưu Hữu Đạo hắn thì dùng uy lực của Thiên Kiếm phù yểm hộ con tin rời đi. Sở dĩ trốn về phía Giác Hồ hóa ra là vì tên đó có năng lực đặc biệt dưới nước.

Bàng Đằng nói: “Nói cách khác, lần này quân Yến tấn công là đánh nghi binh, mục đích dùng thế công ép bên chúng ta không thể không tập trung một lượng lớn nhân thủ qua phòng ngự, giảm bớt áp lực cho Ngưu Hữu Đạo, để Ngưu Hữu Đạo dễ dàng thoát thân. Nếu không mọi người cùng nhau tiến lên Ngưu Hữu Đạo căn bản không thể chống cự được!”

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, bị chơi xỏ, chơi xỏ thê thảm rồi. Ba phái lớn cùng liên thủ chạy đến phủ thành Nam châu bắt con tin, vậy mà lại bị Ngưu Hữu Đạo lừa đi như vậy, việc này ngay từ lúc đầu đã là âm mưu được bố trí tỉ mỉ rồi.

Phí hết tâm tư bận rộn vì một tia hy vọng cuối cùng, thế mà lại tan vỡ như vậy sao?

Tâm trạng nặng nề, phẫn nộ, tên Ngưu Hữu Đạo này liên tiếp mang đến cho Triệu quốc, cho ba phái lớn của Triệu quốc những tổn thất và nhục nhã không thể nào hình dung được!

Đặc biệt là Tưởng Vạn Lâu, chẳng những tổn thất đệ tử trong môn, với tình trạng thế này, Ngưu Hữu Đạo còn không chút hoang mang phế đi một tay của đệ tử thân truyền của ông ta, tin tức này truyền ra ngoài bảo ông ta làm sao mà chịu nỗi.

Nhưng có một điểm, mọi người không thể không thừa nhận, Ngưu Hữu Đạo này quá to gan, quả thực là gan to bằng trời, dám dùng phương thức mạo hiểm như vậy để tới cứu con tin, đây đúng là đang liều mạng.

Theo bọn hắn nghĩ, bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã công thành danh toại, có đáng làm vậy vì hai người phàm không?

Điều khiến bọn hắn lo lắng hơn là, đại quân Triệu quốc bị nhốt ở đây, sẽ còn đường sống sao?

...

Có một số việc vẫn phải làm rõ, trong đại trướng chủ soái, chẳng những Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh, đám Long Hưu cũng đều có mặt, Vân Cơ cũng được gọi tới.

Đối mặt với tra hỏi của mọi người, Vân Cơ và Thương Thục Thanh đều nói hết những việc đã xảy ra.

Chuyện độn thổ Vân Cơ cũng không giấu diếm, cũng biết không thể giấu được nữa, đã bị bại lộ rồi, nhiều người Triệu quốc thấy như vậy, những cái miệng đó nàng ta cũng chẳng thể quản được.

Thế nào gọi là nói sao làm vậy? Nói muốn cái tay chó của đệ tử Quy Nguyên tông kia liền thật sự chặt tay chó của đệ tử Quy Nguyên tông kia, thân trong hiểm cảnh như vậy mà vẫn nói được làm được!

Đặc biệt là khi thân rơi vào hiểm cảnh vẫn có thể thong dong ứng đối, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh cũng biến sắc, Thương Thục Thanh thì nước mắt lã chã.

Hai người Thương, Mông biết trước kế hoạch còn đỡ, đám Long Hưu thì vô cùng giật mình, tên Ngưu Hữu Đạo kia thật sự liều mạng như vậy, làm vậy có đáng không?

Cung Lâm Sách như có điều suy nghĩ, nhớ đến chuyện sư đệ Nghiêm Lập đã từng nói trong bí cảnh Thiên Đô, biết rõ từ chối nữ đệ tử của Chử Phong Bình sẽ khiến bản thân rơi vào tuyệt cảnh, rõ ràng có thể tứng phó một chút nhưng Ngưu Hữu Đạo kiên quyết không làm, có việc nên làm, có việc không nên làm, cận kề cái chết cũng không tiếc.

Từng việc từng việc xảy ra, trong lòng Cung Lâm Sách dần hiểu con người Ngưu Hữu Đạo, cũng tin vào phán đoán của sư đệ Nghiêm Lập, bắt đầu yên tâm hơn về một số chuyện.

Tra hỏi hoàn tất.

Cả đám lại giải tán, chưởng môn ba phái lớn cũng vô tình lưu lại, đã hơi trở mặt rồi nên ba chưởng môn cũng không muốn nhìn thấy gương mặt của Thương Triều Tông kia nhiều.

Trên đường quay trở về lều vải của mình, Mạnh Tuyên nói: “Tên Ngưu Hữu Đạo kia lá gan không nhỏ, vì cứu hai người này mà không tiếc liều mạng!”

Long Hưu hừ lạnh: “Có trời mới biết là thật hay giả, chẳng qua chỉ làm thế để mua lòng người thôi.”

Cung Lâm Sách: “Thuật ngũ hành cực kỳ hiếm thấy, xà yêu Vân Cơ kia lại biết cả thuật độn thổ.”

...

Bên ngoài phủ thành Nam châu, dưới tầng tầng trọng binh vây quanh xung quanh đại quân, người của vương phủ thỉnh thoảng ra ra vào vào.

Sau khi xảy ra chuyện đã không còn dám chủ quan, người của cả vương phủ đều dời thẳng vào trong trọng binh.

Lam Như Đình ôm tã lót bước nhanh vào, chạy thẳng đến một lều vải, sau khi được thông báo đi vào, Lam Như Đình mừng rỡ hô: “Vương phi, tiểu vương gia đã về!”

Phượng Nhược Nam hai mắt đỏ hoe, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, làm cho nha hoàn hai bên luống cuống tay chân.

Nhi tử mất rồi, vừa mới sinh ra đã bị người ta cướp đi, tâm trạng mẫu thân sinh ra có thể nghĩ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play