Khi thấy không ai trả lời thì Tây Hải yêu vương lại trả lời câu lúc trước: "Vũ Văn Yên, ngươi lại nói vớ vẩn, chúng ta đều rõ ràng rằng, người của Tứ hải chúng ta thực sự là mai phục các ngươi, thế nhưng chưa bao giờ động tới người của nước Tấn cả."

Vũ Văn Yên: "Buồn cười, nếu không cướp của người nước Tấn, thì linh chủng đầu tiên của các ngươi từ đâu ra?"

Tây Hải yêu vương: "Chúng ta có được nó một cách quang minh chính đại, hai ngàn người Tứ hải chúng ta vào đó, tự mình đào được phần lớn, còn phần nhỏ còn lại là cướp của bốn nhà các ngươi, rồi giành được quán quân, có gì sai sao?"

Vũ Văn Yên: "Người của Tứ hải các ngươi ngay từ đầu đã quấy rối khắp nơi, đã bao giờ đi đào linh chủng chứ?"

Nói tới chuyện này thì người của Tứ hải rất tức giận, Tây Hải yêu vương cũng cười lạnh: "Kẻ nào ngay từ đầu quấy rối thì kẻ đó biết, có vài người bởi vì mục đích riêng, ngay từ đầu đã săn giết người của chúng ta, còn không cho chúng ta trả đòn hay sao?"

Chưởng môn Huyết Thần điện - Cù Phiên nói: "Đúng là yêu quái, nói toàn lời nói bậy, rõ ràng là các ngươi vừa vào bí cảnh đã đánh lén chúng ta, hiện tại lại còn dám nói dối nữa!"

"A! Ngươi nói rõ ràng cho ta, là ai đang nói dối..."

Vừa chỉ trích lẫn nhau, mà ai cũng không thừa nhận, hai bên đều mắng đối phương, tất cả đều là quân tử, am hiểu sâu nguyên tắc động khẩu không động thủ. Còn sự thật chính là cả hai bên đều có sự kiêng kị của chính mình.

Người của năm nước, bởi vì số lượng không nhiều, mà đối phương đã tập trung một lượng lớn yêu quái, lại còn đang ở trên địa bàn của đối phương, nếu chiến đấu thì rất không có lợi.

Còn người của Tứ hải cũng biết, thế lực của bảy nước lớn hơn nhiều thế lực của Tứ hải, nếu thật sự chọc giận bảy nước, để bảy nước phái số lượng lớn người tới chiến tranh thì cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Mắng qua mắng lại, sau đó người trong cuộc cũng nhảy ra ngoài chỉ trích đối phương.

Người của Tứ hải thì mắng đám người chư quốc vì mục đích bí mật nào đó mà muốn tiêu diệt người của Tứ hải ở trong bí cảnh, còn đám người chư quốc thì không thừa nhận, bắt người Tứ hải phải đưa ra chứng cớ chứng minh.

"Ngưu Hữu Đạo tự mình đã nói cho chúng ta!"

Sau khi nói xong thì cả hai bên đều im lặng, sau khi nghe được lời này thì ngay cả người của Tứ hải cũng đều yên lặng.

Có một số việc thì người trong cuộc u mê, thời điểm lúc đó thì rất ngớ ngẩn, vào lúc này, khi thoát khỏi bí cảnh thì mới tỉnh táo suy nghĩ được vài chi tiết không hợp lý.

Phù Hoa, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện sự ngạc nhiên và nghi ngờ.

Trưởng lão Thủ Chính các - Diêu Tiên Định nói: "Lời nói của Ngưu Hữu Đạo mà các ngươi cũng tin sao?"

Phù Hoa: "Bởi vì các ngươi thật sự đuổi giết chúng ta!"

Diêu Tiên Định: "Đó là bởi vì các ngươi giết người của chúng ta trước!"

Phù Hoa: "Các ngươi chính mắt nhìn thấy hay sao?"

Diêu Tiên Định: "Có người của chúng ta chính mắt nhìn thấy."

Phù Hoa: "Chúng ta vừa vào bí cảnh đã giết người của các ngươi, các ngươi cảm thấy điều này hợp lý sao?"

Người của các quốc gia nhìn nhau, cũng đều cảm thấy không thể tin được, hiện tại nghĩ lại thì lời của Phù Hoa cũng rất có lý, nếu muốn cướp Linh chủng thì cũng không thể nào ngay từ đầu đã cướp đi, bởi vì ngay từ đầu chả có ai có Linh chủng cả, điều này rất không bình thường.

Thực ra chuyện không bình thường này cũng có người suy nghĩ tới, thế nhưng ngay lúc đó đã xuất hiện việc chém chém giết giết rồi, nên cũng không muốn ngăn cản, mà lại muốn giết người cướp của hơn.

Sau khi ra ngoài, nghĩ lại thì mới nghĩ được nhiều thứ khác biệt hơn.

Phù Hoa: "Người đã chứng kiến người của chúng ta giết người của các ngươi đâu? Có nói rằng người nào của chúng ta giết người hay không? Nếu có thì gọi tên đó ra, hai bên đối chất cho rõ ràng!"

Nghe được lời này thì chưởng môn của chư quốc yên lặng liếc nhìn về phía trưởng lão chủ sự của bên mình.

Đúng lúc này, một con Kim Sí từ trên trời xà xuống, hạ xuống đám người nước Tống.

Sau khi nhận được tin thì đám người Lăng Tiêu các, Liệt Thiên cung và Huyết Thần điện của nước Tống tới một bên giao lưu với nhau, sau đó không nói thêm cái gì, cũng không chào hỏi ai, tập trung người của phái mình lại, bay lên trời, ngồi trên lưng phi cầm rồi bay về phía xa xa.

Ba phái lớn của nước Tống nhận được tin từ người trong nhà, có hai tin tức liên tục được gửi tới, tin đầu tiên là nước Yến phát động chiến tranh với nước Triệu, còn tin thứ hai là nước Hàn tấn công nước Tống.

Cục diện chiến tranh đang bị đóng băng bị phá vỡ, nước Tống lại đứng trước nguy hiểm cực lớn, cho nên ba phái lớn nước Tống không có thời gian ở lại nơi này, vội vàng trở về nước Tống.

Đám người nước Tống vội vàng trở về nên người nước Hàn cũng cảm giác có điều gì đó sắp xảy ra. Chưởng môn Thiên Nữ giáo - Trì Thanh Lệ, chưởng môn Bách Xuyên cốc - Âm Như Thuật và chưởng môn Vô Thượng cung - Hư Nghênh Quảng cũng tới một bên thương lượng chuyện này.

Ba người suy đoán có lẽ chiến trường giữa hai nước xuất hiện sự thay đổi, mặc dù theo lý thuyết thì sẽ không có chuyện đó xảy ra, bởi vì khi không được họ cho phép thì nước Hàn rất khó phát động chiến tranh, còn về phần nước Tống thì đang ở trong tình trạng nguy hiểm, chắc chắn sẽ không dám tấn công lại nước Hàn.

Bọn họ liên tục đuổi giết từ Phiêu Miễu các tới nơi này, gần đây vẫn đều hóng mát ở trên biển, còn chưa biết Ngưu Hữu Đạo đã đưa tin cảnh cáo cho nước Hàn, cho nên chủ soái nước Hàn là Kim Tước đã quyết định thừa dịp Yến và Triệu đang chiến tranh, giải quyết toàn bộ vấn đề với nước Tống.

Nói như thế nào thì biểu hiện bất thường của ba phái lớn nước Tống đều khiến cho họ cảnh giác cao độ, sau đó cũng không nói thêm cái gì, mấy người nước Hàn đều rời khỏi nơi này.

Người của hai nước Tống và Hàn bất ngờ rời khỏi, làm cho người của Tứ hải rất kinh ngạc, đuổi theo chúng ta lâu như vậy mà cứ thế rời khỏi hay sao? Mà mấy người nước Tấn, Vệ, Tề tới lúc này cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn rồi.

Thế nhưng hai nhà trong năm nhà đã đi rồi, người của Tứ hải cũng rất vui vẻ khi thấy chuyện này xảy ra.

Nói tới nói lui, không có người nào thừa nhận đã giết người của nước Tấn cả, Thái Thúc Phi Hoa thấy vậy thì đành nói rõ: "Đưa ba trăm triệu kim tệ kia đây, việc này coi như bỏ qua!"

Ý của ông ta rất đơn giản, dù sao thì nói nhiều nữa cũng sẽ không có kết quả gì, còn không bằng thực tế, đầu tiên là lấy đi số tiền khổng lồ kia, còn thù thì về sau lại nói tiếp.

Tây Hải yêu vương lấy ra ngân phiếu của Thiên Hạ tiền trang, giơ lên cho mọi người quan sát, rồi nói: "Các ngươi còn lại ba nhà, ta cũng không biết cho nhà nào là tốt cả, thôi thì đã tới tình trạng này, Tứ hải chúng ta cũng không muốn đắc tội người nào cả. Cho nên mọi người cũng đừng ai mong có được số tiền này."

Đám người còn đang nghi ngờ, không biết y có ý gì thì đã thấy y vò nát tấm ngân phiếu đó, rồi xé nát thành từng mảnh, thổi một hơi bay lả tả khắp nơi.

"..."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới ngây người, cơ thể cứng đờ như ở trong trời đông giá rét vậy, số tiền đó chính là ba trăm triệu kim tệ đấy!

Bắc Hải minh chủ gào lên: "Ngươi điên à!"

Đông Hải đại thánh, Nam Hải Pháp vương cũng rất tức giận, nếu không phải hiện tại đang liên thủ với nhau thì hai người đã đập tên kia thành đầu heo rồi.

Khuôn mặt của Thái Thúc Phi Hoa càng đen kịt lại, tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù hai phe đều mắng nhau rất ác, thế nhưng chỉ dừng lại tại việc mắng nhau. Người nước Hàn và Tống đã đi, ba trăm triệu kim tệ cũng đã bị xé nát, nếu đánh nhau cũng không còn lợi ích gì cả.

Sau khi mắng nhau một lát thì cũng dừng lại, người của nước Tấn, Vệ, Tề đều đe dọa vài câu rồi lần lượt rời khỏi, còn kế hoạch trả thù Tứ hải là sao thì ai cũng không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play