Tây Môn Tình Không thật là vui vẻ: "Là do ta suy nghĩ nhiều rồi, hóa ra nàng đã sắp xếp từ lâu."

Huyền Vi lắc đầu: "Cũng không phải là ta sắp xếp, mà là tính tình của bệ hạ đã thay đổi, bắt đầu vào triều, cũng bắt đầu hỏi chuyện về triều chính, ta cũng rất vui vẻ. Hãy cho ta một thời gian để có thể trao quyền cho bệ hạ."

Tây Môn Tình Không cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì quen biết đã nhiều năm như vậy, tính tình của Huyền Thừa Thiên như thế nào thì y rất rõ, thế mà bây giờ lại chủ động tiếp xúc tới triều chính sao?

Mặc dù y rất hi vọng Huyền Vi có thể theo mình cao chạy xa bay, thế nhưng y cũng không muốn Huyền Vi lo lắng cho nước Vệ, cho nên hỏi lại: "Nàng xem, khi ta rời khỏi thì bệ hạ lại đột ngột thay đổi tính tình, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Huyền Vi cười: "Nếu bệ hạ muốn xử lý chuyện triều chính thì đó là chuyện tốt, có ta ở bên cạnh trông coi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Nếu Huyền Vi cũng nói như vậy thì Tây Môn Tình Không cũng không nói thêm gì nữa, có lẽ là do mình quá lo lắng mà thôi, chỉ cần Huyền Vi không sao là đủ rồi, còn những chuyện khác thì y không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Trời trong biển xanh, phía xa xa có một hòn đảo xuất hiện ở phía chân trời, có một đàn phi cầm cỡ lớn dần dần xà xuống nơi đó.

Đám người này chính là tu sĩ của các quốc gia rời khỏi Thiên Đô phong đuổi giết đám người của Tứ hải.

Những người này đều là các tu sĩ của bảy quốc gia, trừ tu sĩ của nước Yến và nước Triệu ra thì đầy đủ hết.

Nhóm người này đuổi từ đất liền ra tận hải vực biển Đông, khi sắp đuổi kịp thì đám yêu ma quỷ quái kia lại chui vào trong biển, từ đó mất dấu.

Tu sĩ của năm quốc gia kia lại không định dễ dàng bỏ qua như vậy, bắt đầu đại khai sát giới tại biển Đông, giết sạch dân chúng trên những hòn đảo nào họ bắt gặp, khi thấy tu sĩ nào của hải ngoại đều giết sạch, mục đích là muốn ép đám người của Tứ hải ra.

Hòn đảo phía trước chính là mục tiêu lần này của bọn họ.

Uỳnh! Trên mặt biển đột ngột xuất hiện từng cột sóng bắn mạnh lên trời, bắn thẳng tới đám phi cầm đang bay phía trên.

Đám phi cầm sợ hãi bay hỗn loạn, cũng may người điều khiển chúng nó cũng không tầm thường, dùng pháp lực đập tan những cột sóng bắn tới.

"Ngao..."

Một tiếng gầm rung trời từ phía dưới truyền tới, sóng âm làm cho não người xuất hiện cảm giác hôn mê, màng nhĩ đau nhức.

Tu sĩ có thể dùng pháp lực ngăn cản, thế nhưng phi cầm lại không chịu đựng được, cho nên tu sĩ của năm nước vội vàng thả đám phi cầm này bay lên trời cao, còn mình thì rơi xuống dưới, dùng pháp lực lướt xuống, lượn vòng vòng trên không rồi lướt xuống mặt biển.

Khi bọn họ còn lượn vòng vòng trên không thì có một con thú biển khổng lồ nổi lên trên mặt biển, cơ thể nó khổng lồ giống như một hòn đảo, cổ như một ngọn núi dựng đứng, răng nanh như măng đá, miệng há ra như một cái chậu máu, đó chính là bá chủ trong biển, tên là Phiên Hải thú!

Dòng nước chảy xuôi xuống theo đỉnh đầu của nó, mà trên đầu của nó lại có một đám người đang đứng, đó chính là đám người Tứ hải đang bị đuổi giết.

Nơi đây tuy rằng là địa bàn của Đông Hải đại thánh, thế nhưng khi bị đuổi giết thì tách ra là một sự lựa chọn không khôn ngoan, hơn nữa còn bị năm nước đuổi giết, cho nên đám người Tây Hải yêu vương, Nam Hải pháp vương và Bắc Hải minh chủ đều ở đây.

Không chỉ có vậy, trên mặt biển xuất hiện liên tục từng con thú biển khổng lồ, trên lưng chúng đều có người.

Mấy ngàn yêu tu của hải vực Đông hải liên tục xuất hiện, cũng coi như là bị tu sĩ của năm nước ép ra ngoài.

Điều này cũng bình thường, tu sĩ của năm nước chạy tới Đông Hải giết người, nếu mà Đông Hải đại thánh không dám ra mặt ngăn cản thì người của Đông Hải ai còn tin phục Đông Hải đại thánh nữa chứ?

Tu sĩ của năm nước không sợ chút nào, liên tục hạ xuống mặt biển, đứng trên ngọn sóng, ngẩng đầu lên nhìn đám người ở trên lưng thú biển.

"Đừng khinh người quá đáng! Đừng quên nơi này là nơi nào, nơi này cũng không phải nơi các ngươi muốn làm gì cũng được!" Đông Hải đại thánh tức giận mắng mỏ.

"Phi, một đám yêu ma lại cũng dám xưng là người hay sao!" Thái Thúc Phi Hoa khinh bỉ: "Định so số người với chúng ta hay sao? Ngươi có tin không, liên minh bảy quốc chúng ta tập hợp số lượng lớn người di cư tới trên biển, chiếm toàn bộ các hòn đảo mà các ngươi đang ở?"

Chưởng môn Huyền Binh tông - Bắc Huyền cười lạnh: "Lão già, đừng nói quá như vậy chứ, trên biển có vô số hòn đảo, làm sao có thể chiếm hết được. Phải nói như này, nếu gặp đảo nhỏ thì phá hủy, tới cả hòn đảo cỡ trung cũng cho nó chìm xuống đáy biển đi, còn lại những hòn đảo cỡ lớn thì chiếm đóng, đuổi bọn này xuống biển, cho bọn chúng trở thành người cá cũng tốt!"

Đông Hải đại thánh gầm lên: "Nói khoác mà không biết ngượng! Có giỏi thì thử xem!"

Giáo chủ Thiên Nữ giáo - Trì Thanh Lệ vung tay áo, chỉ vào bọn người Phù Hoa: "Đừng nói nhảm! Giao những người đã giết đệ tử Thiên Nữ giáo chúng ta ra! Ba trăm triệu kim tệ của Ngưu Hữu Đạo coi như là tiền bồi thường, sau khi làm xong hết những chuyện này thì chúng ta sẽ bỏ qua hết mọi chuyện!"

Tây Hải yêu vương tức giận, thế nhưng ngay sau đó lại cười ha hả, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào Trì Thanh Lệ rồi nói: "Tốt, ta đồng ý, giao cho ngươi!"

Vừa nói xong thì mọi người đều nhìn chằm chằm vào y, không nghĩ tới cái tên này lại nhu nhược như vậy.

Ai mà ngờ, y lại nói tiếp: "Thế nhưng ta chỉ đồng ý giao cho một mình Thiên Nữ giáo mà thôi, ngươi hãy bảo những người khác lui lại, người và tiền ta sẽ đưa cho Thiên Nữ giáo của ngươi, ngươi có đồng ý hay không?"

Trì Thanh Lệ hơi bối rối, sau đó lại đáp trả: "Các ngươi cũng không phải chỉ giết đệ tử của Thiên Nữ giáo chúng ta, mặc dù ta đồng ý nhưng người khác cũng không đồng ý!"

Thái Thúc Phi Hoa xen vào: "Đừng có mà bắt nạt phụ nữ, ngươi có thể đưa cho ta mà!"

Trì Thanh Lệ tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm vào ông ta, lời vừa rồi có ý gì chứ?

Tây Hải yêu vương: "Ông đây thích phụ nữ, thích cho phụ nữ chứ lão già ngu xuẩn như ông thì ông đây không hứng thú!"

Thái Thúc Phi Hoa tức giận: "Đừng có mà nói nhảm, ta không có thời gian nói vớ vẩn với ngươi, ta chỉ hỏi một câu nữa thôi, người giết người nước Tấn ta là ai?"

Tây Hải yêu vương vui vẻ, chỉ chỉ những nhà khác: "Lão già, chẳng lẽ bọn chúng không kể cho ngươi à? Lúc đầu ta còn bất ngờ rằng năm nước Yến, Hàn, Vệ, Tề, Tống liên thủ tiêu diệt tất cả người tham gia của nước Tấn, thế mà ngươi cũng có thể liên thủ với bọn họ tới đánh chúng ta nữa, hóa ra là ngươi vẫn chưa biết cái gì!"

Chẳng những là y, mà ngay cả mấy người Đông Hải đại thánh vào lúc này mới ý thức được, có chuyện hay sắp xảy ra rồi.

Thái Thúc Phi Hoa quay đầu lại, nhìn chằm chằm những nhà khác, nghiêm mặt mà hỏi: "Bọn chúng nói, là thật sao?"

Chưởng môn Bách Xuyên cốc - Âm Như Thuật nói: "Thái Thúc Phi Hoa, ông đừng nghe bọn chúng, năm nước chúng ta liên thủ đánh với nước Tấn là thật, thế nhưng cũng chỉ là đuổi các ngươi đi mà thôi, chứ không tiêu diệt các ngươi, việc này có tất cả mọi người làm chứng!"

Tây Hải yêu vương cười to: "Năm nước liên thủ chỉ muốn đuổi nước Tấn đi? Ta cược rằng lão già ngu xuẩn kia sẽ tin tưởng vào chuyện vớ vẩn của các ngươi đó!"

Chưởng môn Thiên Hỏa giáo - Vũ Văn Yên lạnh lùng nói: "Thái Thúc Phi Hoa, cái tên kia đang châm ngòi ly gián chúng ta đó. Ông nghĩ lại mà xem, chỉ bằng bọn chúng mà cũng có thể giành giải quán quân hay sao? Có lẽ người của nước Tấn chính là bị bọn chúng tiêu diệt đó."

Tây Hải yêu vương: "Năm nước các ngươi liên thủ mới có thể đuổi đi người của nước Tấn, người của Tứ hải lúc đó làm sao có thể tiêu diệt được người nước Tấn chứ, Thái Thúc lão nhi, ông tin không?"

Mấy nước liên thủ lại tấn công nước Tấn không phản bác được, bởi vì không thể nói rằng lúc đó liên thủ lại giết tới nước Tấn chỉ còn một trăm người được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play