“Hai quý nhân gần đây được bệ hạ sủng ái lai lịch thật sự không có vấn đề gì chứ?” Huyền Vi vừa đi vừa hỏi.
Bên dưới vừa tiến lên cho Hoàng đế hai mỹ sắc, rất được Hoàng đê syêu thích. Ngay lúc đầu đã hấp dẫn sự chú ý của nàng ta, dĩ nhiên cũng cho người đi điều tra nội tình, điều tra nói không có việc gì nên nàng ta cũng không để ý lắm. hôm nay xảy ra việc này, động chạm tâm tư, khiến nàng ta không khỏi hỏi lại lần nữa.
Khương Thạch Cơ trả lời: “Đã điều tra đi điều tra lại kỹ càng, tìm hiểu rõ cả ba đời tổ tông nhà các nàng, thực sự không có vấn đề gì.”
Huyền Vi: “Người bên cạnh Hoàng đế, không thể để xảy ra sai sót!”
Khương Thạch Cơ nói: “Vụ phủ vẫn luôn duy trì chú ý đến người nhà các nàng ta, sẽ không bỏ qua bất cứ dị thường nào.”
...
Huyền Thừa Thiên Vệ quân mập mạp bộ dạng vui tươi hớn hở, trong lòng ôm con mèo nhỏ màu tím, đích thân đi tới một viện hậu cung, thấy cửa phòng đóng kín, nha hoàn đều ở ngoài cửa, không khỏi hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu?”
Nha hoàn hành kiến lệ, nói là ở trong phòng, không biết vì sao lại đuổi hết các nàng ra.
“Ái phi, mở cửa đi, trẫm mang quà đến cho nàng đây này...” Huyền Thừa Thiên liên tục gõ cửa nhưng không hề có phản ứng, chợt nghe thấy bên trong rầm một tiếng, hơi sững ra rồi nhận thấy có gì đó không đúng, đây là lần đầu người trong phòng biết mình đến mà không ra nghênh tiếp, gã đẩy mạnh bả vai, trực tiếp phá cửa ra.
Vào phòng nhìn, gã sợ hết hồn, con mèo đang ôm trong lòng cũng bị gã ném bay.
Trên tấm lụa trắng dưới xà ngang có treo một người, chính là Thường quý nhân của gã!
“Người đâu, mau cứu người!” Huyền Thừa Thiên gầm lên một tiếng.
Lập tức có người nhào tới, đám nha hoàn nhanh chóng khóc sướt mướt.
Vì sao phải tự sát, Thường quý nhân vừa lấy lại sức không chịu nói, Huyền Thừa Thiên vẫn ở bên cạnh nàng ta.
Mãi cho đến đêm hôm khuya khoắt, Thường quý nhân nấp trong ngực Huyền Thừa Thiên mới chịu thốt ra một câu: “Thần thiếp sợ hãi!”
Huyền Thừa Thiên ôm nàng ta trấn an nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có trẫm ở đây, ái phi không cần sợ gì cả.”
“Hôm nay thần thiếp không cẩn thận va phải tướng công của Thiên Vi phủ!” Thường quý nhân khóc nức nở.
“...”Huyền Thừa Thiên không biết nói gì: “Việc này trẫm cũng có nghe nói, là vì việc này? Ái phi, nàng không phải tự sát vì chuyện này đấy chứ?”
Thường quý nhân rơi lệ ngẩng đầu: “Bệ hạ, đó là tướng công của Nước Vệ, va chạm tướng công là chuyện lớn ngập trời, thần thiếp sao có thể không sợ hãi? So với bị phạt, chi bằng...”
Huyền Thừa Thiên nhấn một ngón tay lên đôi môi đỏ của nàng ta: “Nàng không khỏi cận thận quá rồi, đó là hoàng tỷ của trẫm, chỉ là hiểu lầm có gì phải sợ chứ? Yên tâm, hôm nào hoàng tỷ tới, trẫm sẽ đích thân nói giúp nàng, sẽ không có việc gì đâu!”
Thường quý nhân lập tức hoảng hốt, vội vàng bò dậy, quỳ gối trên giường cuống quýt dập đầu nói: “Bệ hạ, nếu người nói với tướng công, chi bằng trực tiếp giết thần thiếp! Một khi để tướng công biết thiếp cáo trạng trước mặt bệ hạ, thần thiếp sợ là sẽ chết không có chỗ chôn, chỉ e ngay cả cửu tộc và người nhà thần thiếp cũng sẽ đều gặp nạn!”
Khóe miệng Huyền Thừa Thiên giật giật, ngồi dậy: “Nói cái gì vậy? Hoàng tỷ của trẫm đáng sợ như nàng nói sao?”
Hai mắt Thường quý nhân đẫm lệ quỳ đó lắc đầu: “Đại quyền quân chính Nước Vệ đều nằm trong tay tướng công, người trong thiên hạ đều biết, chỉ mình bệ hạ là không biết thôi!”
Huyền Thừa Thiên lúng túng: “Sao lại không biết, chuyện này ít nhiều gì trẫm cũng có biết một chút, có điều quốc sự quả thực quá mệt mỏi, trẫm không muốn quản lý, có hoàng tỷ làm thay, nhẹ nhõm tự tại... không nghiêm trọng như nàng nói đâu.”
Thường quý nhân nức nở nói: “Thần thiếp nghe nói, trong cung có phi tử từng chọc cho tướng công không vui đã bị tướng công xử trí. Thần thiếp cả gan hỏi bệ hạ một câu, có chuyện này hay không?”
Huyền Thừa Thiên lại lúng túng, sờ mũi: “Có một số việc không thể trách Hoàng tỷ, ngẫm nghĩ lại, có thể do trẫm quá hoang đường nên mới chọc cho hoàng tỷ không vui.”
Thường quý nhân ngẩng đầu: “Thần thiếp lại cả gan hỏi bệ hạ thêm một câu, nếu như có một ngày tướng công muốn giết thần thiếp và Tang tỷ tỷ, bệ hạ có thể bảo vệ cho thần thiếp và Tang tỷ tỷ không?”
“...” Huyền Thừa Thiên bị chặn cho nghẹn lời.
"Dừng lại một chút đi?"
"Bây giờ?"
Phù Hoa nhìn sắc trời, lại nhìn Ngưu Hữu Đạo bên cạnh, ý là mới nửa giờ Ngọ, bây giờ đã dừng lại?"
(*Giờ Ngọ: 11h-13h trưa)
Nhóm người hải ngoại không thể trốn mãi không ra, khoảng cách trở về còn rất xa, phải tốn không ít thời gian đi đường, còn phải dự phòng tình huống đột phát, nhất định phải quay về đường chính sớm một chút.
"Ta luôn cảm giác không ổn ở đâu đó. Trước tiên chúng ta phái người đi điều tra chung quanh đã." Ngưu Hữu Đạo nói lý do.
Lời hắn nói quả thực khiến mọi người cảnh giác. Đối với một người luôn nhạy cảm với sự việc, cảm giác bất ổn chắc chắn là do có nguyên nhân, tất nhiên phải cẩn thận một chút. Cẩn thận không bao giờ là sai.
Cả nhóm làm việc theo lời Ngưu Hữu Đạo, phái một nhóm người tản ra chung quanh điều tra.
Bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng đi chung quanh rà soát.
Tìm kiếm một phen, Ngưu Hữu Đạo tìm đếm một hẻm núi. Hẻm núi với một dòng nước chảy xiết, ào ào phía dưới chính là nơi hắn từng chạy thoát khỏi sự truy sát của các quốc gia trước đây.
Quan sát bốn phía, Ngưu Hữu Đạo thả người rơi xuống dòng nước xiết, tìm tòi khả năng dấu hiệu bị động tay chân trong nước.
Không có cách nào khác, lúc trước khi chạy trốn khỏi truy sát đã mặc trang phục Phiêu Miễu các, có người nhìn thấy người của Phiêu Miễu các là hắn xuất hiện.
Về lý mà nói, người của các quốc gia sẽ không nhìn chằm chằm vào người của Phiêu Miễu các, nhưng hắn phải đề phòng bất trắc. Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, tất nhiên hắn có đánh chết cũng không thừa nhận mình giả mạo người của Phiêu Miễu các. Không có chứng cứ, trừ phi cố tình cài cắm lên đầu hắn, bằng không không ai làm gì được hắn.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, một khi truy xét kỹ, hắn nhất định phải đưa ra lời giải thích. Nếu không giả mạo người của Phiêu Miễu các, ngươi làm sao thoát thân được? Không đến mức mà bản thân ngươi thoát thân thế nào cũng không biết chứ?
Dụ đám người đi con đường này chính là để sau đó sẽ động tay chân gian lân, để chuẩn bị cho mình một nguyên nhân để phòng ngừa bất trắc, lại có thể giải thích.
Trên đây là lý do vì sao hắn bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi tại gần đây.
Cùng ngày, người điều tra chung quanh không phát hiện điều gì dị thường, nhưng đã chạy đôn chạy đáo đến tận trời tối, chỉ có thể qua đêm ngay tại chỗ.
Ngày tiếp theo, cả nhóm tiếp tục xuất phát.
Lộ trình trở về dài đến gần hai tháng, cuối cùng cũng quay lại khu rừng cổ xưa cách lối vào không xa.
Đối với người bình thường mà nói, vị trí cách lối ra không phải là gần, lộ trình còn cần một ngày nữa.
Cả nhóm đã né tránh quá lâu, vì lý do an toàn mà đã cắt đứt liên hệ với các phe khác, không biết gì về tình huống xung quanh, cũng không dám tới quá gần.
"Làm sao bây giờ? Còn cách nửa tháng nữa mới đến lúc lối vào mở ra, hẳn là đã có người mai phục trong khu rừng cổ kia. Cả khu vực đó rất có thể đã bị người khác khống chế. Chỉ cần có người vừa đi qua là sẽ có thể bị phát hiện, phái người đi tìm hiểu tình huống là không thích hợp. Ngươi xác nhận chúng ta quả thật có thể qua được cửa ải cuối cùng này không?"
Phù Hoa đứng trên đỉnh ngọn núi, phóng tầm mắt ra xa, vuốt trán có vẻ đau đầu. Kế hoạch không bằng biến hóa, hiện giờ làm sao rời đi đã trở thành vấn đề lớn.
Nhưng có thể làm sao? Làm thì cũng đã làm, đắc tội cũng đã đắc tội, không muốn đối mặt cũng không được.
Ngưu Hữu Đạo:
"Không qua được cũng phải qua! Phái người đi tìm hiểu không ổn thì hãy để cho bên kia phái người tới báo tình hình."
Phù Hoa:
"Nói vậy là sao? Uốn lưỡi nói phét?"
Ngưu Hữu Đạo nói thẳng với nàng ta:
"Thế lực khắp nơi đều có ngươi của ta ở trong. Ta có định trước biện pháp liên hệ với họ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT