“Tử sĩ” Ngưu Hữu Đạo đã đưa tới cho y, chính là người đưa tin.

Ngưu Hữu Đạo nói, nếu nàng ta không nhảy ra thì thôi, nếu nàng ta cứ nhất định muốn nhảy ra tìm chết vậy thì cứ để mặc nàng ta đi!

Lời của Thái Thúc Sơn Nhạc Nhan Bảo Như đã nghe thấy, đôi mắt liên tục lóe lên ánh sáng, biết mật tín của mình có hiệu quả nên rất mong chờ.

Dựa vào vũ lực không giải quyết được vấn đề, nàng ta chỉ có thể dùng đầu óc và thủ đoạn để giải quyết, để phát tiết mối hận trong lòng!

Thấy đám Thái Thúc Sơn Nhạc mang theo người đến, Tôn Trường Hạo trưởng lão Vạn Thú môn, Mai Cửu Khai trưởng lão Linh tông, Vương Thiên Địatrưởng lão Thiên Hành tông cũng đều có đề phòng, lần lượt chào hỏi những người đối diện.

Thái Thúc Sơn Nhạc đột nhiên nói ra câu này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút nghi hoặc, không biết Thái Thúc Sơn Nhạc nói vậy là có ý gì.

Mai Cửu Khai Linh tông nói: “Thái Thúc lão nhi đang nói cái gì vậy?”

Thái Thúc Sơn Nhạc hừ lạnh khẽ nói: “Giả vờ hồ đồ cũng chẳng ích gì đâu, chúng ta không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này.”

Vương thiên Địa Thiên Hành tông: “Ngươi tự nói rõ trước đi.”

Thái Thúc Sơn Nhạc: “Chẳng lẽ đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia không phải cùng một bọn với các ngươi?”

Tôn Trường Hạo Vạn Thú môn: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? Muốn cố ý kiếm chuyện có đúng không?”

“Hừ!” Thái Thúc Sơn Nhạc đưa tay ra: “Đừng nói nặng như vậy!” Tay kia vứt ra một miếng vải: “Tự các ngươi xem đi!”

Tôn Trường Hạo bắt lấy mảnh vải, sau khi xem xong thì im lặng, chuyền tay đưa cho hai người khác xem.

Sau khi hai người khác nhìn xong đều nhíu mày, Mai Cửu Khai cầm mảnh vải bằng hai ngón tay, hỏi: “Là có ý gì?”

Đao Vô Phong trưởng lão Vô Thượng cung trầm giọng nói: “Trên này viết rất rõ ràng, có ý gì còn cần phải hỏi chúng ta sao?”

Mai Cửu Khai: “Muốn gây chuyện cũng không nên dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, tùy tiện viết vài chữ lên mảnh giấy rách là muốn đến hưng sư vấn tội sao?”

Thị Như trưởng lão Bách Xuyên cốc khoát tay nói: “Mai huynh, ngươi hiểu lầm rồi. thứ này mới đây không lâu có người đã lén lút từ bên chỗ các ngươi đưa sang chỗ chúng ta, ở bên này trừ người của các ngươi chỉ có người của Phiễu Miễu Các, không thể nào do Phiễu Miễu Các làm chứ? Chúng ta chỉ muốn làm rõ xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”

Người bên này đưa sang? Ba người bị chất vấn vô cùng kinh ngạc, sau khi ánh mắt giao với nhau, Mai Cửu Khai cầm tấm vải xoay xung quanh, quát: “Là ai làm? Tự thành thật đứng ra đi!”

Các đệ tử Vạn Thú môn, Linh tông, thiên Hành tông đều trầm mặc, không ai lên tiếng, cũng không thể có ai đứng ra thừa nhận.

Hỏi liên tiếp mấy lần, đều không ai trả lời, Mai Cửu Khai cũng không truy đến cùng mà nói với người chạy tới đây chất vấn: “Chư vị đều thấy đấy, việc này không liên quan đến bên chúng ta!”

Thái Thúc Sơn Nhạc cười haha: “Hy vọng những lời trên này nói đều không phải sự thật, nếu các ngươi nhất định muốn chơi chúng ta, vậy đừng trách ta không cảnh cáo trước, chúng ta phải cho những đệ tử đã chết của chúng ta một công bằng, nếu có ai giúp kẻ thù của chúng ta tức là cũng đối địch với chúng ta!” Đến đây thì dừng, không nói nhiều nữa, quay người rời đi.

Chẳng còn cách nào khác, chưa đến lúc bất đắc dĩ, ông ta cũng không dám chọc giận bên này quá, nếu không sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.

Những người khác cũng lần lượt quay người rời đi.

Cứ thế bỏ đi à? Nhan Bảo Như đứng ngoài quan sát ngạc nhiên, không thấy chuyện mình mong muốn xảy ra khiến cho nàng ta thất vọng!

Thật tình không biết, cách chơi giữa những thế lực bang phái này không giống cách chơi của những tán tu đơn thân độc mã như nàng ta. Không phải chuyện nàng ta có thực lực, có thể đánh bại đối phương là có thể trực tiếp động thủ, những chuyện dính líu và những gút mắc lợi ích rất phức tạp, không giống với ân cừu thoải mái như nàng ta!

Nàng ta suýt nữa thì nhảy ra chỉ chứng, nhưng lại không dám, nếu không cũng không cần lén lút mật báo rồi.

Nếu thật sự nhảy ra, tức là công nhiên đối nghịch với Vạn Thú môn, Linh tông, Thiên Hành tông, một tán tu đứng thứ hai Đan bảng mặc dù có chút phân lượng nhưng vẫn chưa có tư cách đối nghịch với quái vật khổng lồ như ba phái này.

Đợi kẻ gây chuyện bỏ đi, Tôn Trường Hạo, Mai Cửu Khai, Vương Thiên Địa bắt đầu trao đổi riêng.

Trước mặt đám Thái Thúc Sơn Nhạc, ba người sẽ không truy cứu quá sâu để người ta thừa cô hội làm rối loạn bên phe mình, người vừa đi rồi thì phải làm cho rõ ràng.

“Là ai làm thì tốt nhất tự đứng ra, chỉ cần thành thực thừa nhận, ba người chúng ta có thể đảm bảo, chỉ cần nói rõ nguyên nhân, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đảm bảo không truy cứu! Ngược lại, nếu đợi chúng ta tra ra được, có muốn thừa nhận thì cũng đã muộn!” Mai Cửu Khai nghiêm nghị cảnh cáo.

Nhưng vẫn không có ai đứng ra thừa nhận.

Đã nói đến nước này, không nhìn thấy kết quả mình hy vọng, ba phái lập tức triển khai thẩm tra.

Tra tới tra lui chỉ dựa vào một mảnh vải rất khó tra được điều gì.

Từ đầu tới đuôi không ai thừa nhận, cũng sẽ không có người thừa nhận, Nhan Bảo Như cũng không dám thừa nhận là mình chơi bọn họ, như vậy rõ ràng là muốn tìm chết!

Chuyện chỉ có thể không giải quyết được gì như vậy.

Đương nhiên, ba phái cũng nghi ngờ có phải người Tấn, Hàn, Tống cố ý kiếm cớ gây chuyện không nên không thể không bảo đệ tử ba phái ngầm phòng bị.

Lúc bố trí người giới bị, Từ Hỏa đại đệ tử Triều Kính lúc đi ngang qua Nhan Bảo Như, châm thêm một bó đuốc, nhẹ nhàng nói một câu: “Là ngươi làm sao?”

Nhan Bảo Như giật mình, không đợi nàng ta giải thích, Từ Hỏa đã đi ngang qua người nàng ta.

Đây cũng là ý của Ngưu Hữu Đạo, với người không bị khống chế thì không cần thiết khống chế thêm nữa.

Nhan Bảo Như không nhảy ra thì thôi, một khi đã nhảy ra thì phải ép nàng ta làm xong chuyện!

...

Hoàng cung Nước Vệ, ở góc rẽ của đình đài lầu các, Huyền Vi vừa mới rẽ qua, vừa lúc đụng phải một bóng người cũng vừa rẽ.

Leng keng! Khay đồ bị đụng đỗ, chén vỡ trên mặt đất, nước canh cũng bị hất lên người Huyền Vi.

“To gan!” Thị vệ đi sau hét lên một tiếng, suýt chút nữa là rút đao ra.

Người đụng phải Huyền Vi là một cô gái xinh đẹp, nàng ta bị dọa đến thất kinh, vội vàng quỳ trên mặt đất liên tục bồi tội.

Hai nha hoàn sau lưng nàng ta thấy thế cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, lần lượt quỳ xuống theo.

Sau khi thấy rõ người đụng nhầm là ai, thị vệ tùy hành cũng không rút đao ra được nữa, là nữ nhân của Hoàng đế, không phải ai cũng có thể xử trí được.

Huyền Vi rảy rảy nước canh trên váy, liếc nhìn giai nhân đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy tóc mây mày dài, da thịt trắng nõn hơn huyết, đúng là dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng không kìm được thương tiếc

Tân sủng của Hoàng đế, Thường quý nhân!

Huyền Vi nhíu mày, âm thầm thở dài, nếu có Tây Môn Tình Không ở đây cũng sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy, người ở ngoài mấy trượng đến gần là đã hấp dẫn sự cảnh giác của Tây Môn Tình Không, sao có thể để người ta đụng phải nàng ta chứ.

“Được rồi.” Huyền Vi vẫy tay với thị vệ vây quanh, nữ nhân của Hoàng đế, cũng là nữ nhân đệ đệ nàng ta, nàng ta cũng không tiện làm quá, đích thân cúi người đưa tay ra, đỡ Thường quý nhân đang sợ hãi lên, cẩn thận ngắm kỹ dung mạo đối phương, trong lòng thầm than, đúng là một giai nhân mỹ mạo, chẳng trách có thể khiến cho Hoàng đế mê luyến!

Nàng ta hỏi: “Chuyện bưng bê đã có hạ nhân làm, sao phải cực khổ Thường quý nhân đích thân ra tay vậy?”

Thường quý nhân có vẻ nơm nớp lo sợ nói: “Đồ bệ hạ dùng, thiếp thân có thể tự mình cố gắng hết sức làm, không muốn người khác động tay vào.”

Huyền Vi ồ một tiếng, lại kéo kéo làn vấy bẩn của mình. “Không sao đâu!” Dứt lời liền lách mình đi qua người đối phương.

Sau khi đi xa, Huyền Vi vẫy tay, Khương Thạch Cơ quản lý Vụ phủ tổ chức tình báo lớn nhất Nước Vệ lập tức bước nhanh tới gần chắp tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play