Hai người lại bí mật thương lượng với nhau một chút. Rắc! Ngưu Hữu Đạo đột nhiên rút kiếm, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai chém vào ngực Hứa Phục Hoa.
Hứa Phục Hoa kinh hãi lui về sau.
Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo đã trở về vỏ. Hắn quay người bước đi, bỏ lại sau lưng một câu chẳng có sắc thái tình cảm: “Không cần lo lắng, màu mè chút để về dễ ăn nói hơn.”
Phơi gió, phơi nắng, dầm mưa, đảo mắt đã hơn mười ngày. Cảm giác mới mẻ khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô đã qua, cuối cùng bọn họ nhận được một tin tức tốt.
Hứa Phục Hoa thông báo một tình huống mới, Thiên Hành tông đã gặp được người của Đại Nhạc sơn nước Vệ.
Thực lực của bảy quốc gia, vì an toàn, các phái trên cơ bản đều liên hợp hành động cùng một chỗ, trước liên thủ giành được xếp hạng, sau đó căn cứ theo cống hiến mà phân chia phần thưởng của Phiêu Miểu các.
Môn phái trung lập giống như Thiên Hành tông lại là chuyện khác.
Điều này cũng có nghĩa, nếu gặp được tu sĩ Đại Nhạc sơn ở đây, đồng nghĩa với việc bọn họ cách liên minh trụ cột thế lực nước Vệ cũng không xa.
“Làm sao bây giờ?” Vân Hoan hỏi.
Hắn ta đã quen hỏi chủ ý của Ngưu Hữu Đạo, không phải là hắn ta thích nghe Ngưu Hữu Đạo, mà là việc đã đến nước này, Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn khống chế phương hướng phát triển, bản thân hắn biết rõ bước kế tiếp nên làm cái gì.
Nếu là thanh niên bình thường, bọn họ sao có thể tin tưởng. Khi nói chuyện gì, bọn họ đều phải chất vấn tuổi tác của đối phương xem có được hay không.
Quan trọng Ngưu Hữu Đạo khác với những thanh niên khác. Những gì mà hắn nói đều được thành công chứng thực, chứng minh năng lực của hắn là không thể nghi ngờ. Phương diện sách lược của ba người kia chưa chắc đã bằng hắn.
Thứ này cùng tuổi tác và tu vi không liên quan với nhau.
“Nói cách khác, người Thiên Hành tông vừa tập kết lại tách ra chưa được bao lâu.” Ngưu Hữu Đạo nhìn chữ viết trên lá cây, sau đó bóp nát: “Tăng tốc thôi, tìm Hứa Phục Hoa trước.”
Tìm Hứa Phục Hoa? Ba người nhìn nhau, không biết tại sao Ngưu Hữu Đạo lại tìm Hứa Phục Hoa, không phải nói phải giữ khoảng cách theo dõi sao?
Ngưu Hữu Đạo phán đoán không sai. Hứa Phục Hoa từ miệng đồng môn biết được tin tức khi tập trung lại. Sau khi để lại ký hiệu và tin tức, người của Thiên Hành tông đã tách ra tìm kiếm.
Khi lần theo ký hiệu tìm được Hứa Phục Hoa, bên cạnh Hứa Phục Hoa lại có thêm ba người. Tiểu tổ của gã ta đã mất, chỉ còn lại một mình gã ta, nên được đưa vào tiểu tổ khác.
Hai bên gặp nhau trong một khu rừng. Khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, Hứa Phục Hoa kinh ngạc, vô thức quan sát ba người bên cạnh. Bảo gã ta xử lý ba người này cùng một lúc, gã ta thật sự không nắm chắc.
Ba người Vu Chiếu Hành nhìn thấy, trong lòng cũng suy nghĩ, chẳng lẽ tên Hứa Phục Hoa này lại muốn ra tay hạ sát đồng môn?
Bọn họ thật không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì. Năng lực tư duy logic luôn có sự chênh lệch với nhau. Nếu đổi lại là Thiệu Bình Ba, có lẽ y sẽ luận ra được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, nhưng ba người này thì không.
Đệ tử Thiên Hành tông nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo thì có chút ngoài ý muốn. Người khác có lẽ không biết, nhưng ai cũng khắc sâu ấn tượng đối với người đã đại náo Thiên cốc này.
Đương nhiên, ân oán giữa Chưởng môn phu nhân Thiên Hành tông và Hồng Nương Tề Kinh cũng không phải là bí mật gì đối với đệ tử Thiên Hành tông.
Mặc dù bọn họ không có thù oán với Ngưu Hữu Đạo, nhưng vì mặt mũi của Chưởng môn phu nhân, ai cũng không tiện thân thiết với hắn. Hơn nữa, trong hoàn cảnh phải duy trì cảnh giác với người ngoài như lúc này, cũng thật sự thân thiết không nổi.
Ngưu Hữu Đạo làm như không biết Hứa Phục Hoa, ra vẻ chỉ ngẫu nhiên gặp phải đệ tử Thiên Hành tông, liền khách sáo hỏi một câu, giả ý hỏi dò: “Ngưu mỗ và người nước Yến lạc nhau, không biết chư vị có biết hướng đi của người nước Yến không?”
“Lạc nhau?” Một đệ tử Thiên Hành tông hoài nghi: “Theo như nước Yến nói, giống như muốn đuổi ngươi, nói sống chết của ngươi không liên quan đến họ.”
Mẹ nó! Ngưu Hữu Đạo mắng thầm. Nhất định là khi nước Yến và Thiên Hành tông chạm mặt đã nói với nhau việc này, tám chín phần mười là do Chử Phong Bình làm chuyện tốt, rõ ràng là muốn thả ra tin tức bỏ đá xuống giếng. Ai muốn đối phó hắn cứ việc ra tay.
Hắn tất nhiên có câu giải thích của mình: “Bọn họ đuổi ta, nhưng việc đuổi là việc của bọn họ, còn ta đi theo bọn họ là việc của ta. Đi theo bọn họ tương đối an toàn hơn, đúng không?”
Đối phương cười nói: “Trước đó chúng ta gặp được người nước Yến, nhưng chia tay cũng đã nhiều ngày. Bây giờ bọn họ ở đâu, chúng ta cũng không rõ ràng lắm.”
“A, đã như vậy, vậy ta không quấy rầy nữa.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cáo từ, nói xong cứ thế mà đi.
Hứa Phục Hoa nhìn theo, âm thầm thở ra, phát hiện Ngưu Hữu Đạo làm việc cũng biết cân nhắc.
“Các người nói Ngưu Hữu Đạo có còn sống quay về không?”
“Bây giờ, ngay cả nước Yến cũng muốn bỏ mặc hắn. Muốn sống sót rời khỏi bí cảnh Thiên Đô này, đúng là không có khả năng.”
“Lúc vào còn tốt lắm mà, tại sao nói trở mặt liền trở mặt?”
“Đám người đó vì đoạt địa bàn, chuyện gì cũng có thể làm được, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Hôm nay kết minh, ngày mai trở mặt không phải rất bình thường sao?”
“Chúng ta mau đem chuyện gặp Ngưu Hữu Đạo bẩm báo lại, xem bên trên nói thế nào.”
Ba đệ tử Thiên Hành tông kia bàn tán, Hứa Phục Hoa vẫn im lặng lắng nghe, tâm trạng có chút nặng nề.
Tâm trạng nặng nề không phải vì Ngưu Hữu Đạo xui xẻo, mà là không hiểu tại sao bên trên lại để lộ thân phận của gã ta cho Ngưu Hữu Đạo biết.
Gã ta cũng biết quy củ của tổ chức, không nên hỏi thì đừng hỏi, có hỏi cũng vô dụng thôi. Có lẽ gã ta mãi mãi không thể biết được câu trả lời.
Có rất nhiều chuyện gã ta không hiểu, đối với cao tầng Hiểu Nguyệt các hoặc đối với Ngọc Thương mà nói, tác dụng của Ngưu Hữu Đạo đối với Hiểu Nguyệt các quá lớn, hy vọng có thể dùng hết tất cả mọi lực lượng để Ngưu Hữu Đạo còn sống trở về.
Từ lúc Ngọc Thương đem danh sách Hiểu Nguyệt các tiến vào bí cảnh Thiên Đô nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, đã đồng nghĩa với việc tất cả những người này đã bị bại lộ.
Cho dù chỉ có một khả năng nhỏ nhất để bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, Hiểu Nguyệt các cũng sẽ không tiếc trả giá. Nói trắng ra là không tiếc hy sinh những người này.
Ba người đi theo Ngưu Hữu Đạo hơi hồ đồ, càng không hiểu Ngưu Hữu Đạo đang định làm gì.
Bọn họ đi theo Ngưu Hữu Đạo chạy đến gặp Hứa Phục Hoa, còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo có chuyện gì, ai ngờ đúng là chỉ gặp Hứa Phục Hoa mà thôi.
Ba người không rõ, chuyện kỳ quái như thế, có ai mà nhịn được không hỏi chứ. Ngươi không thể mang theo chúng ta chạy lung tung như thế này được?
Vừa tách khỏi đám đệ tử Thiên Hành tông, Vu Chiếu Hành đã lập tức hỏi: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đây là có ý gì? Cố ý đi một chút, nhưng cái gì cũng không làm. Ngươi rảnh quá sinh nhàm chán thì cũng không cần thiết mang chúng ta trồi lên trượt xuống như vậy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cái gì cũng không làm? Ta cố ý chạy đến thông báo cho Hứa Phục Hoa, bảo gã ta ngừng hành động, không cần lưu lại ký hiệu và thông tin nữa. Vừa rồi ta đã ra ám hiệu cho gã ta rồi.”
Ba người có chút không tin, Vân Cơ hoài nghi hỏi: “Ngươi đi một chuyến chỉ vì cái này?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không vì cái này thì vì cái nào? Bây giờ đã không cần gã ta lưu lại ám hiệu, tất nhiên phải để gã ta kết thúc hành động. Nếu không, thời gian dài sẽ khó tránh khỏi lộ dấu vết. Vạn nhất bị người ta phát hiện, gã ta sẽ găp phiền phức.”
Ba người nhìn nhau im lặng. Cố ý đi một chuyến chỉ vì cái này, ai cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo lại trượng nghĩa như thế.
Nếu đạo nghĩa chiếm thượng phong, ba người ngược lại không tiện chỉ trích Ngưu Hữu Đạo lôi kéo bọn họ chạy lung tung.
Đạo nghĩa hay không đạo nghĩa, thật ra có thể hiểu theo một cách khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT