Trong mấy môn phái làm ăn tốt, duy chỉ có Khí Vân tông là tương đối đặc biệt, trong tay nắm giữ thế lực thế tục tương đối lớn.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại. Binh khí không phải là loại tiêu hao, một binh khí có khả năng dùng cả đời. Nếu Khí Vân tông luyện binh khí dễ bị hư hao, đoán chừng mọi người không cần mua hàng của Khí Vân tông nữa.

Trong số những môn phái buôn bán, Khí Vân tông là nghèo nhất, ngược lại tìm được đường ra từ phương diện khác.

Nếu không bù vào chỗ thiếu hụt này, Khí Vân tông sợ là khó có thể trở thành Khí Vân tông như ngày hôm nay. Có không ít người biết rõ nguyên nhân đằng sau.

“Thiên Hành tông?” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm.

Mượn tàng cây che giấu, hắn rất nhanh nhìn thấy trên tán cây có ba bóng người lướt đến tìm kiếm xung quanh. Nhìn phục sức môn phái, chính là đệ tử Thiên Hành tông.

“Tùy tiện tìm người nào cũng được?” Vân Cơ quay sang hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu.

Có vẻ như đang hỏi ba người này được hay không?

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Các người có ai biết bọn họ không?”

Kết quả đều lắc đầu, biểu hiện không biết.

Không biết thì tốt, hẳn không phải nhân vật có thực lực cường đại. Ngưu Hữu Đạo nắm chắc trong lòng, lắc mình bay đến một ngọn cây cản đường ba người.

Ba người Vân Cơ như diều gặp gió, bay đến một ngọn cây khác.

Chợt thấy có người cản đường, ba đệ tử Thiên Hành tông nhanh chóng tập trung lại một chỗ, một tay cầm kiếm, một tay cầm phù triện đề phòng.

“Ngưu Hữu Đạo?” Một người kinh ngạc kêu lên, ba người nhìn nhau.

Vốn bọn họ không biết Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo gây ra chuyện như vậy ở Thiên cốc, người tiến vào bí cảnh Thiên Đô lần này đều biết hắn.

Ngưu Hữu Đạo ngược lại khiêm tốn, mỉm cười đưa tay che một con mắt, có vẻ như tùy ý xoa ba lần: “Không nghĩ đến ba người lại biết ta. Không biết ba vị muốn đi đâu...” Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn chớp chớp, chú ý động tác xoay phù triện nơi ngón tay của một người. Nhìn động tác này, lông mày của hắn hơi nhúc nhích.

Một người lên tiếng: “Đương nhiên là tìm linh chủng rồi. Các ngươi cản đường chúng ta là có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn vui vẻ một chút thôi...” Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa đưa tay lên sờ cổ, động tác giống như muốn cắt cổ.

Kết quả, biến cố đã xuất hiện ngay sau đó. Một tên đệ tử Thiên Hành tông đứng giữa dùng sức kéo căng quai hàm, cả người đột nhiên xoay lại, kiếm quang trong tay quay ngược một vòng, máu bắn tung tóe.

“A...” Lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hai đệ tử còn lại của Thiên Hành tông có nằm mơ cũng không nghĩ đến sư huynh đệ đồng môn lại đột nhiên ra tay hạ sát mình. Cảnh giác người ngoài nhưng lại không phòng bị người trong nhà, đúng là không cách nào tưởng tượng được.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Vu Chiếu Hành, mẹ con Vân Cơ cũng chấn động. Chuyện gì xảy ra thế?

Gã đệ tử Thiên Hành tông vừa mới giết người xong liền rơi xuống, xuyên qua tán cây chạy đến chỗ hai người kia ngã xuống.

Thân hình Ngưu Hữu Đạo lóe lên, trực tiếp rơi xuống từ tán cây.

Ba người Vu Chiếu Hành nhìn nhau, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nhảy xuống.

Dưới cây, gã đệ tử Thiên Hành tông rút kiếm tìm được hai cái xác của đồng môn, một lần nữa bổ kiếm xuống, dường như muốn xác nhận hai người này đã chết hẳn thì mới yên tâm.

Sau khi xác nhận xong, gã đệ tử Thiên Hành tông đó mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dường như không chịu nổi gánh nặng, cơ thể lay động, vội đưa tay đặt lên thân cây bên cạnh, kiếm chống đất, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt tràn ngập sự không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngưu Hữu Đạo im lặng, chậm rãi bước đến, bỗng đưa tay về sau làm động tác ngăn cản.

Ba người Vu Chiếu Hành đang định đuổi theo liền dừng bước, một lần nữa nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc vô cùng. Tình huống là như thế nào vậy?

Ngưu Hữu Đạo đứng trước mặt người kia, hai tay chống kiếm, hỏi: “Hứa Phục Hoa?”

Người kia ảm đạm gật đầu: “Là ta! Ngươi đã ám chỉ với ta, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp gặp mặt ngươi, tại sao lại phải giết bọn họ?” Ánh mắt của gã ta hiện lên sự thống khổ.

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy đây là một biện pháp rất tốt để xác nhận thân phận của ngươi sao?”

Hắn cũng thật bất ngờ.

Hắn không biết Hiểu Nguyệt các sắp xếp bao nhiêu tai mắt trong các phái, nhưng hắn biết người của Hiểu Nguyệt các trong các đại phái có thể đến đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không có được mấy người. Bởi vậy, có thể thấy được cài người vào trong các môn phái này cũng không dễ dàng gì. Ngược lại trong số tán tu thì nhiều hơn một chút. Ngọc Thương vì giúp hắn vượt qua khó khăn, trước đó đã có sự sắp xếp đối với những tán tu đó.

Trước khi thế lực các nước tiến vào bí cảnh Thiên Đô đều mời chào tán tu gia nhập. Dưới sự sắp xếp của Ngọc Thương, những tán tu này từ chối một số người mời, cũng tiếp nhận một số lời mời, phân tán vào thế lực khắp nơi, thuận tiện bổ sung tai mắt cho Ngưu Hữu Đạo.

Đây cũng là ý của Ngưu Hữu Đạo. Ngay từ đầu, Ngọc Thương muốn tập trung nhân thủ giúp hắn, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại muốn duy trì tin tức linh thông. Ngưu Hữu Đạo càng hy vọng khi đối mặt với tình huống phức tạp, hắn có thể đưa ra phán đoán chính xác. Vì thế, Ngọc Thương đã thuận theo sự sắp xếp của hắn.

Ngọc Thương nói cho hắn biết những người kia, Ngưu Hữu Đạo cũng không biết là ai. Danh sách Phiêu Miểu các tạm thời có thay đổi, miêu tả chân dung cũng không kịp, nhưng cũng không sao.

Ngọc Thương nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, sẽ giúp hắn sắp xếp tốt. Sau khi những người này nhìn thấy hắn, chỉ cần hắn ra tín hiệu trợ giúp, đối phương sẽ trả lời tín hiệu của hắn.

Vừa rồi, Ngưu Hữu Đạo đã nhìn thấy được tín hiệu đó. Hứa Phục Hoa đã vẽ ra một vầng loan nguyệt để trả lời hắn.

Khi biết được có người của Thiên Hành tông xuất hiện, hắn nhảy ra gặp mặt cũng là muốn liên lạc với Hứa Phục Hoa. Hắn đưa ra tín hiệu là muốn nhìn thử một chút.

Nói thật, lúc này hắn đang rất cần người hỗ trợ. Nhìn thấy bất kỳ một đệ tử Thiên Hành tông nào, hắn cũng sẽ phát ra tín hiệu. Ai ngờ khi gặp được nhóm đệ tử Thiên Hành tông đầu tiên liền gặp được Hứa Phục Hoa, đúng là ngoài ý muốn.

Hứa Phục Hoa có vẻ bi phẫn: “Ta đã trả lời tín hiệu của ngươi, còn cần xác nhận lại sao?”

Ngưu Hữu Đạo vô tình nói: “Ít ra bây giờ ta đã tin tưởng. Nhưng ta vẫn không hiểu ngươi. Phản ứng của ngươi bây giờ là muốn ta hiểu như thế nào? Là trách ta làm sai, hay là nói ngươi không đáng cho ta tin tưởng?”

Thời điểm hắn thể hiện mặt lãnh khốc của mình cũng là thời điểm mà Viên Cương ghét nhất.

Hứa Phục Hoa thống khổ lắc đầu: “Ý của ta không phải như vậy, chỉ là không cần thiết giết bọn họ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta biết. Có lẽ ngươi chung sống nhiều năm với họ, tâm trạng của ngươi ta có thể hiểu. Nhưng có những lúc, một khi đã đưa ra lựa chọn là không còn đường quay về. Ngươi sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Giang hồ tẩu mã, rơi vào chốn thị phi, ta đã sớm không phân rõ mình là đen hay trắng, ngươi có thể phân rõ sao? Đã ra tay, đúng sai không quan trọng, quan trọng vẫn là kết quả. Ta, bây giờ đã không còn đường lui. Ta sẽ bắt đầu dùng ngươi từ bây giờ. Ngươi hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn, ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Hứa Phục Hoa sầu thảm nói: “Ta đã ra tay, còn có lựa chọn sao? Nói đi, muốn ta làm cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Giúp ta tìm hiểu vị trí thế lực khắp nơi, nhất là chỗ tu sĩ hải ngoại đang ở. Ta muốn tìm bọn họ.”

Hứa Phục Hoa nói: “Ngươi đang làm khó ta đấy. Chỉ bằng một mình ta, làm sao mà làm được những gì ngươi nói.”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi không chết, biện pháp chính là sống. Có biết vì sao ta lại bảo ngươi giết hai người bọn họ không?”

Hứa Phục Hoa ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn: “Không phải muốn xác nhận thân phận của ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Xác nhận thân phận của ngươi chỉ là việc thứ nhất, điều bây giờ mà ngươi cần làm chính là trở về nói cho người chủ quản Thiên Hành tông biết, nói các ngươi bị tu sĩ hải ngoại chặn đường giết chết, hai đồng môn bị hạ độc thủ. Chuyện mà một mình ngươi không làm được, có thể nhờ toàn bộ lực lượng Thiên Hành tông để làm, hiểu chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play