Có tướng lĩnh chậc chậc lắc đầu nói: “Lão gia hỏa này Mông Sơn Minh thật đúng là hung ác, không có hậu cần tiếp tế bổ sung lương thực thì coi như đã chặt bớt một đường sống của Tống quốc, Tống quốc bị khuấy cho long trời lở đất không nói, giờ còn muốn bóp cổ La Chiếu. với phản ứng của triều đình Tống quốc, nếu La Chiếu có thể trở mình thật đẹp trong trận đánh sông Đông Giang còn dễ ăn nói, nếu không thì phiền phức lớn rồi.”

Có người khác gật đầu tán đồng: “Tuy sự liều lĩnh của La Chiếu được Hoàng đế Tống quốc ủng hộ, nhưng Hoàng đế Tống quốc không thể gánh trách nhiệm này, lại không thể đẩy trách nhiệm cho ba phái lớn Tống quốc, ngoảnh đi ngoảnh lại, chỉ có La Chiếu là có thể gánh được nỗi oan này, các mặt khác cũng chỉ có La Chiếu thích hợp gánh vác nhất, không cẩn thận có thể vĩnh viễn không trở mình được.”

Lại có người ha ha nói: “Cái tên La Chiếu này thiếu niên đắc chí, một đường hăng hái, chưa hề phải chịu nhiều thua thiệt, coi thường anh hùng thiên hạ. Lần này đối đầu với Mông Sơn Minh coi như đụng phải cột rồi. Có điều mọi người cũng đừng quên bối cảnh của hắn, hắn là con rể Lăng Tiêu các, có Lăng Tiêu Các giúp đỡ, chưa hẳn không thể vươn mình.”

Một tướng nói: “Theo kiến giải của đại tư mã, Mông Sơn Minh sẽ không giết hết toàn bộ nhân mã của La Chiếu, còn muốn bảo tồn một lực lượng nhất định cho quân Tống chống cự quân ta, chẳng lẽ chúng ta còn cần phải ngồi đợi thế này sao?”

Kim Tước cười nhạt: “Gấp cái gì? Ổn định một chút, cứ ổn định một chút là tốt nhất.”

Tướng lĩnh kia vẫn sốt ruột, buông tay nói: “Đại nhân, cũng không thể trơ mắt nhìn sau khi hai nước Tống Yến đàm hòa xong lại cùng liên thủ rơi vào trạng thái giằng co với nước ta được?”

“Đúng vậy! Biết rõ kết quả còn ngồi chờ xem, há không phải sẽ làm hỏng chiến cơ?”

Chư tướng cũng nhao nhao khuyên bảo.

Kim Tước nhìn đám người đang sốt ruột, xoay người phất tay chỉ vào nơi nào đó của Yến quốc trên địa đồ.

Cả đám thuận thế nhìn vào một góc đông nam Yến quốc, ở Tân châu nơi giao nhau giữa cửa biển sông Đông Giang và Tống quốc!

“Ngô Công Lĩnh?” Có người nghi hoặc hỏi một tiếng.

Ngô Công Lĩnh phản loạn ở thương châu, sau khi bị quân Yến đuổi chạy vốn định qua sông Đông Vực vào cảnh nội Tống quốc, ai ngờ La Chiếu không cho ông ta vượt sông, muốn buộc ông ta quyết tử với quân Yến. Ngô Công Lĩnh ngoại trừ mắng Tống quốc bội bạc thì cũng chẳng có cách nào khác, liều mạng với quân Yến sẽ mất cả chì lẫn chài, ông ta sẽ không làm cái việc ngu ngốc đó.

Ngô Công Lĩnh cũng không ăn chay, lại dẫn nhân ma dọc theo sông Đông Vực đi xuống phía nam, giết vào Tân châu dừng chân, trấn thủ cửa sông, tập kết lực lượng tạo thuyền, chuẩn bị vượt biển đến sát vách Tống quốc, Dù sao khoảng cách không xa, ngồi bè gỗ cũng chèo qua được. con đường ven biển lại dài dằng dặc, ông ta không tin đứng trước thế công khởi binh của Mông Sơn Minh, nhân mã tuyến phòng ngự trên sông của Tống quốc còn có thể phân tán trọng binh cố thủ tuyến phòng ngự trên biển?

Ngô Công Lĩnh giết vào Tân châu đã uy hiếp quân Tống, yêu cầu lương thảo, không cho liền vượt biển giết qua phối hợp với thế công của Mông Sơn Minh.

Không ngờ lão này cũng nghĩ ra chiêu này, La Chiếu muốn ổn định ông ta đành phải cho ông ta một lô lương thảo, chuẩn bị đợi sau khi thu thập xong Yến quốc sẽ thu thập lão này.

Ngô Công Lĩnh có thể lấy được lương thảo liền nghỉ xả hơi, sau đó lại dệt mộng, sao ông ta không biết mình đã đắc tội La Chiếu, nhưng ông ta không sợ, không phải còn có Hàn quốc sao? Chỉ cần trên tay nắm giữ thực lực, đợi Yến quốc bị hủy diệt, lúc Hàn Tống chia cắt lợi ích, ông ta sẽ đầu quân cho Hàn quốc, sợ gì Hàn quốc không tiếp nhận. Đến lúc đó khi mình sẽ ổn định làm chư hầu một phương, có điều sau khi Mông Sơn Minh ra tay chiến sự đã thay đổi làm hỏng kế hoạch của ông ta, giấc mộng đẹp có dấu hiệu sụp đổ.

Kim Tước gật đầu: “Chúng ta bất động, không có nghĩa là triều đình không âm thầm có hành động. Ngô Công Lĩnh biết hậu quả mà mình đã gây ra, Mông Sơn Minh quay về rất có thể sẽ thu thập hắn. nhưng triều đình âm thầm phái người đi liên hệ, hứa lợi ích lớn chắc chắn hắn ta sẽ đầu nhập vào Hàn quốc ta. Đợi sau khi Mông Sơn Minh đánh cho nhân mã La Chiếu tàn phế rồi thả đi, nhân mã trong tay La Chiếu đã hao hết lương thực, lại mệt mỏi vượt sông, Ngô Công Lĩnh sẽ thừa cơ vượt sông truy kích! Chỉ cần dụ được Ngô Công Lĩnh ra tay, hắn ta sẽ đắc tội thê thảm với Yến và Tống, hắn ta sẽ không còn đường lùi nữa!”

Chư tướng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hớn hở ra mặt, cho dù Ngô Công Lĩnh không thể đánh tan tàn quân La Chiếu, có Ngô Công Lĩnh quấy rối trong nội bộ phòng ngự trống rỗng của Tống quốc, phối hợp với thế công bên này, quân Tống căn bản không ngăn được đại quân bên này tiến công, cục thịt béo Tống quốc sẽ bị nuốt dễ như trở bàn tay.

Một tướng vui vẻ nói: “Ngô Công Lĩnh này rất có mắt, trấn giữ giữa vùng đất của hai nước Tống Yến có thể tiến thối tự nhiên, chỉ e sau đó Mông Sơn Minh cũng khó làm gì được hắn.”

“Đó là ta âm thầm liên hệ chỉ đường cho hắn, không có tu sĩ Hàn quốc ta phối hợp, các ngươi nghĩ rằng lúc ấy dưới tình huống tu sĩ Tống quốc cưỡng ép bên cạnh, hắn có thể thuận lợi chạy trốn đến Tân châu như vậy sao?” Kim Tước lạnh nhạt ném một câu.

Cái gì? Chư tướng sợ hãi cả kinh!

Không để cả đám kịp phản ứng, Kim Tước lại phất tay chỉ hướng Triệu quốc: “Đồng thời thượng thư triều đình âm thầm kết minh với Triệu quốc, chúc ta có thể dùng chiến sự thúc đẩy Triệu tấn công Yến. Còn cả Vạn Thú môn trong cảnh nội Tống quốc, triều đình cũng phái người đi trấn an, hứa hẹn cam đoan lợi ích cho Vạn Thú môn, quân Yến sẽ gặp phải vết xe đổ lúc trước, không thể không đề phòng!”

Lúc này chư tướng lờ mờ hiểu ra trước đó vì sao ông ta lại thất hứa không liên thủ với Tống quốc tấn công Yến quốc, sợ là đã sớm có mưu đồ.

Có điều chuyện cho tới giờ đã có thể xác định, Tống quốc và Hàn quốc đã hẹn xuất binh, kết quả bị Hàn quốc án binh bất động làm cho thành ra thế này, tuyệt đối có liên quan đến vị Tư Mã này, cũng không biết vị này đã lén bỏ bao công sức bên Ngô Công Lĩnh, không biết chuyện Ngô Công Lĩnh giày vò khiến quân Tống ra tay trước có liên quan đến vị này không.

Một tướng đưa ra lo lắng: “Đại Tư Mã, Mông Sơn Minh dường như quyết tâm phải giải quyết Ngô Công Lĩnh, lúc nhân mã lui về, một lộ không qua sông, một lộ qua sông, chia lính hai lộ tiến quân đánh bọc vào Tân châu, e là Ngô Công Lĩnh nguy rồi.

Khóe môi Kim Tước nở nụ cười, thần bí và khiêm tốn: “Chư vị đang sốt ruột vì sao đến giờ ta vẫn tập kết trọng binh ở biên giới Yến quốc không có hành động gì, sốt ruột vì nếu đã quyết định tấn công Tống sao không điều động binh mã chuẩn bị trước?”

Ánh mắt quay sang về phía địa đồ, ngón tay gõ gõ vị trí Tân châu: “Chính là để ổn định Ngô Công Lĩnh, Mông Sơn Minh tạm thời không động đến hắn thì thôi, nếu động vào, đại quân ta lập tức phát động đánh nghi binh toàn diện với Yến quốc, đến lúc đó Mông Sơn Minh giải quyết tai họa ngầm Ngô Công Lĩnh này quan trọng hay ngăn cản đại quân Hàn quốc ta xâm lấn quan trọng?”

Chư tướng lại một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, có người vỗ tay khen: “Không tệ, đến lúc đó Mông Sơn Minh tất nhiên không để ý tới Ngô Công Lĩnh, nhân mã chắc chắn sẽ khẩn cấp vượt qua Giang Bắc lên trợ giúp Bắc châu.”

Kim Tước gật đầu: “Dẫn Ngô Công Lĩnh đến Tân châu, sinh tử của hắn sẽ nằm trong tay ta! Nghe lời, ta sẽ trợ giúp hắn vượt qua kiếp nạn này! Dám không nghe, ta lập tức rút binh khỏi biên cảnh làm dịu áp lực của Yến quốc, không còn điều gì lo ngại, dĩ nhiên Mông Sơn Minh phải quét sạch đám hậu hoạn bọn hắn trước. Ngô Công Lĩnh còn muốn sống sót, nhất định phải nghe Hàn quốc ta, ta bảo hắn công Tấn, hắn sẽ phải công Tống, không có lựa chọn khác!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play