Viên Cương hiểu ý hắn, không thể mang mãi một nhân tố không an toàn bên người, hắn ta hơi do dự nói: “Đạo gia, cho ta thêm một chút thời gian.”

Ngưu Hữu Đạo không nói gì, Viên Cương quay người rời đi.

Trong hơi nước, Ngưu Hữu Đạo đưa tay vuốt tấm vải ướt trên mặt xuống, mặt không đổi sắc nói: “Không dụng hình sao?”

Quản Phương Nghi vén váy ngồi xổm bên cạnh: “Nữ nhân kia từ trên xuống dưới vẫn ổn, có lẽ không chịu cực khổ gì, Hầu Tử đang thương hoa tiếc ngọc sao. Nếu thật sự không được, hay người đừng miễn cưỡng Hầu tử, thả người đi cho rồi.”

Ngưu Hữu Đạo vắt khăn ướt lau người: “Để người ta biết ta luôn ở sát gần đại quân sao? Ngay cả thân phận nàng ta là gì cũng không biết, giờ sao thả được? nếu có thể thả, Hầu Tử đã lén ta thả rồi.”

Quản Phương Nghi ngồi xổm bên cạnh không kìm được nhìn vào trong nước, nhưng mặt nước lờ mờ làm người ta không rõ tình hình bên dưới, đưa tay vốc nước rưới lên vai hắn, hỏi: “Vậy phải làm sao đây, cũng không thể mang theo bên người mãi được?”

Ngưu Hữu Đạo tắm rửa sạch sẽ, không để ý nói: “Mặc kệ là địch hay là bạn cứ biến thành người của mình là không sai lầm đâu, cô là nữ nhân, cô biết cách uy hiếp nữ nhân hơn nam nhân, cô có thể nghĩ cách thử xem.”

“Biến thành người một nhà?” Quản Phương Nghi mặt mày nghi hoặc: “Người có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có ý gì. Hầu Tử này toàn cơ bắp, có hắn ngăn cản ta cũng chẳng thể phác tác nổi điên với hắn được, nhưng hắn lại là người trọng tình trọng nghĩa, làm việc luôn luôn không thẹn với lương tâm, sự xuất hiện đột ngột của nữ nhân tên Tô Chiếu này, cả ngươi và ta đều không biết phía sau có âm mưu gì không, chỉ sợ nàng ta sẽ trở thành kiếp nạn của Hầu Tử. Ngươi hãy thử nghĩ vài cách, nếu không được thì gọn gàng linh hoạt một chút, thả người đi.”

Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Không phải người nói không thể thả...” Nói được một nửa thì im lặng.

Bà hiểu ý Ngưu Hữu Đạo, thả chỉ là thả trước mặt Viên Cương, không có nghĩa là người vẫn có thể sống sót rời đi, đây là muốn sau khi thả mới ra tay.

Không khỏi buông tiếng thở dài: “Người không phải kiểu người tính toáng chi ly, có phải người quan tâm đến cảm nhận của con khỉ mặt đỏ kia quá không?”

“Nữ nhân đó nếu thật sự không có vấn đề gì thì cũng không phải tới đây vì Hầu Tử, mà tới vì ta, ta há có thể để người ta đạt được ý đồ...” Ngưu Hữu Đạo còn chưa dứt lời, cơ thể đã trượt xuống, ngay cả đầu cũng chìm vào trong nước.

Quản Phương Nghi ngồi xổm ở đó suy nghĩ gì...

Hoàng cung Tấn quốc, trong đại điện trống rỗng, Thái Thúc Hùng đứng một mình, lẳng lặng đứng trước địa đồ.

Ngoài điện có một người đi vào, Thiệu Bình Ba tiến đến, đứng trước địa đồ hành lễ: “Bái kiến bệ hạ.”

Thái Thúc Hùng chậm rãi nói: “Có nghe nói tới chuyện quân Yến tiêu diệt bốn mươi vạn nhân mã quân Tống chưa?”

Thiệu Bình Ba: “Vi thần đã xem tình báo.”

Thái Thúc Hùng chậm rãi quay đầu nhìn về phía y, hỏi: “Ngưu Hữu Đạo làm?”

Thiệu Bình Ba biết ông ta muốn nói gì, cũng biết vì sao ông ta có phán đoán này, vì y đã nói trước với Thái Thúc Hùng, rất có thể Ngưu Hữu Đạo đã cấu kết với người nội bộ Vạn Thú môn, chắp tay nói: “Tình huống gì cũng đều có thể xuất hiện, không loại trừ khả năng là người khác nhưng tám chín phần mười là hắn. Trải qua việc này, càng có thể chứng minh suy đoán của vi thần mà thôi.”

Thái Thúc Hùng: “Tình hình Vạn Thú môn cô vương hiểu rõ hơn ngươi, có nhiều thứ đệ tử bình thường không thể tiếp xúc được, việc này e là cháu trai của Triều Kính chưa đủ phân lượng, nếu thật sự là Ngưu Hữu Đạo vậy người cấu kết với Ngưu Hữu Đạo rất có thể là bản thân Triều Kính!”

Thiệu Bình Ba suy tư một chút, khẽ vuốt cằm: “Bệ hạ minh giám!”

Thái Thúc Hùng: “Đáng tiếc không có chứng cứ, đều là suy đoán của chúng ta, nếu không có thể lợi dụng một chút.”

Thiệu Bình Ba: “Có một số việc không cần chứng cứ, làm tặc, khó tránh khỏi chột dạ, vẫn có cơ hội để lợi dụng.”

Thái Thúc Hùng hơi suy nghĩ, cười hì hì: “Giặc ngoài dễ phòng, trộm nhà khó phòng, nếu thật sự có trộm nhà vậy Vạn Thú môn có trò hay để xem rồi.”

Quay đầu nhìn về phía địa đồ, lại buông tiếng thở dài: “Mông Sơn Minh này đúng là lợi hại, đúng là dựa vào sức một người chậm rãi xóa bỏ nguy cơ biên giới cho Yến quốc. đáng hận nhất là đám rùa đen rụt đầu Kim Tước, thịt mỡ đã đạt ngay bên mồm hắn mà vẫn không cắn lấy, hắn vẫn ngồi ổn ở đó, hại Triệu quốc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hỏng chuyện tốt của cô vương.”

Thiệu Bình Ba cũng tràn đầy đồng cảm, nghìn tính vạn tính lại không tính được Kim Tước, bên này cũng đã thăm dò tin tức bên Hàn quốc, mặc dù bên Hàn quốc tạo áp lực như thế nào thì Kim Tước vẫn chịu áp lực chứ không hề có hành động khiến bên này cũng không thể làm gì, nếu không phải tìm không thấy cơ hội hạ thủ, y thật sự muốn ám sát Kim tước một trận!

Cục diện quá lớn, thế cục đã không dễ dàng nữa, muốn tham gia vào rất khó, có điều y vẫn an ủi: “Tấm màn chiến sự vẫn chưa hạ, tất cả đều có khả năng!”

Thái Thúc Hùng buông tiếng thở dài: “Trước mắt cũng chỉ có thể chờ đợi xem.”

...

Quân Yến đánh vào cảnh nội nước Tống cuối cùng cũng bắt đầu rút quân, nhưng chưa hoàn toàn lui về, vẫn để lại năm trăm ngàn nhân mã tiếp tục quấy rối.

Trên đường lui về, trong xe ngựa lắc lư, Cung Lâm Sách cũng vào trong ngồi.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại thấy Mông Sơn Minh kéo địa đồ đến hướng Hàn quốc xem xét, không khỏi hỏi: “Mông soái rất chú ý đến Hàn quốc? không phải Mông soái nói có thể dẫn tai họa đến phía đông sao? Chẳng lẽ lại có biến?”

Mông Sơn Minh ngẩng đầu: “Thống soái quân Hàn Kim Tước không thể không phòng!”

Cung Lâm Sách bấy giác nhìn vào chân của ông, có vài chuyện ông ta cũng có nghe nói đến, ngoài miệng thì lại nói: “Kim Tước này ta cũng có chú ý, trên chiến trường không có gì xuất sắc, là một người khá bình thường mà cũng đáng được Mông soái chú ý vậy sao? Chẳng lẽ vì năm đó tàn phế hai chân nên canh cánh trong lòng?”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Không nên xem thường hắn, trên chiến trường tướng thường thắng không đáng sợ, luôn có lúc sẽ bị thất thủ, đáng sợ là người chưa từng chịu thiệt trên chiến trường. Đạo gia có câu, người thiện chiến không có chiến công hiển hách, câu này cũng có thể dùng để nói về hắn!”

Cung Lâm Sách thăm dò nói: “Hẳn Mông soái cảm thấy mình không bằng hắn?”

Mông Sơn Minh tay vỗ chân tàn, cười không đáp, mỉm cười đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ.

...

Kim Tước đứng trước địa đồ nhìn lộ tuyến lui quân của quân Yến mà tình báo đưa về.

Bên ngoài có người tiến đến thông báo: “Đại Tư Mã, bên kinh thành Tống quốc có tin.”

Kim Tước nhìn chằm chằm địa đồ nói: “Nói!”

Người tới nói: “Triều đình Tống quốc đang thúc giục nước xa xuất binh với Yến quốc, vừa sai người tìm triều đình Yến quốc bí mật cầu hòa!”

“Vô sỉ!” Các tướng lĩnh trong trướng lập tức mắng.

Kim Tước: “Trên triều đình Tống quốc không phải có người kêu gọi cắt chức La Chiếu sao? Tình hình như thế nào?”

Người tới nói: “Tạm thời không có tin tức về chuyện này, hình như vì không muốn đổi tướng trước khi lâm trận nên bị đè xuống.”

Vẻ mặt Kim Tước đầy mỉa mai, lắc đầu, ông ta đã đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, tuy nhiều lời chỉ trích hoặc đùn đẩy trách nhiệm cho La Chiếu, nhưng lúc này e là Tống quốc cũng chẳng có tướng lĩnh nào dám đi tiếp tay La Chiếu, tiếp tay tức là phải bưng bô đi đổ, đi tìm chết.

Sau khi xác định ký hiệu trên địa đồ, ông ta chỉ tay về phía Tống quốc: “Mông Sơn Minh đã đạt được mục đích, đại quân hẳn là sắp trở về sông Đông Vực chặn đánh La Chiếu, năm mươi vạn nhân mã lưu lại kia là muốn tiếp tục quấy rối ở phía sau, muốn ngăn Tống quốc lén vận chuyển quân lương qua khu vực Mông Sơn Minh đã từng quét. Vừa chặn đánh sông Đông Vực, vừa cắt đường lương thực của La Chiếu, La Chiếu dù có vượt sông thành công cũng gặp phiền phức cực lớn, Mông Sơn Minh không cho La Chiếu đường sống đây mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play