Ngay từ đầu, bà ta thực sự bị đòn vừa rồi của Mông Sơn Minh doạ sợ, giờ chỉ còn biết thở dài.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ngồi xuống một gốc đại thụ, trong tay cầm thư Công Tôn Bố gửi về, thật lâu không nói gì.
Mông Sơn Minh đã chôn sống sáu mươi vạn người! Tin tức này khiến cho hắn rung động thật lâu. Hắn không thể hình dung nổi cảnh tượng cực kỳ bi thảm khi ấy.
Kiếp trước hắn đã từng nghe nói đến điển cố lịch sử tương tự, nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ nổi những chuyện như vậy lại xảy ra ngay bên cạnh hắn, mà chính hắn còn tham dự, thậm chí còn có quan hệ gián tiếp.
Trên tay hắn đang cầm thư hồi âm của Công Tôn Bố. Hắn gửi thư hỏi vì sao Mông Sơn Minh lại làm vậy. Đây là thư trả lời của ông ta.
Mông Sơn Minh không nói đến đại chiến lược gì, chỉ nói với hắn một vài lời tự đáy lòng.
Nước Yên rơi vào tình trạng như vậy, vô số bách tính nước Yên cửa nát nhà tan, quốc gia suy yếu, tứ phía có cường địch nhìn chằm chằm. Tướng sĩ nước Yên chỉ có một bầu nhiệt huyết chịu chết cũng không thể thay đổi nổi. Nguyên do không phải ngoại địch xâm lấn, mà gốc rễ là do nội bộ nước Yên thối nát, muốn phòng ngừa thảm kịch như vậy phát sinh, nhất định phải nhổ tận gốc cái cây nát này!
Ông ta sẽ không vì một Yên Kinh mà xáo trộn tiết tấu tác chiến cứu vãn nước Yên đang trong cơn nguy nan, đẩy Yên Kinh vào tử địa, đám người ở triều đình thủ được thì thủ, thủ không được thì để cho quân Tống thanh lý hộ, để cho quân Tống hỗ trợ nhổ tận gốc cái cây Đại Yên mục nát đi, có lẽ ba phái lớn sẽ cân nhắc đến Vương gia.
Ngưu Hữu Đạo đọc đi đọc lại lá thư trong tay, cuối cùng, chỉ đành khẽ thở dài. Hắn không biết đây là ý của Mông Sơn Minh hay ông ta làm theo ý của Thương Triêu Tông. Lúc này, Mông Sơn Minh giữ trọng binh, ba phái lớn cũng không làm gì được. Ông ta nhất quyết làm vậy, trước mắt hắn cũng không thể giữ.
Nếu là nhân mã Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo hắn còn có sức ảnh hưởng, nhưng nhân mã trong tay Mông Sơn Minh lúc này không phải của Nam Châu, mà là hơn hai trăm vạn đại quân do các bộ hạ cũ của ông ta dẫn đầu, như Thiên Lôi, Mông Sơn Minh sai đâu đánh đó!
Hiện giờ xem như hắn đã hiểu e ngại của đám quan văn kia với quan võ. Những người cầm binh trong tay này, một khi mất khống chế, chớp mắt một cái, thi cốt như núi, máu chảy thành sông!
…
Trên sườn núi, Hoàng Liệt cầm chiến báo từ tiền tuyến, sắc mặt co rút, trong lòng thầm nhận xét về Mông Sơn Minh – Sát Thần!
Bên cạnh, Mông Sơn Minh cũng đứng trong gió thật lâu không nói gì. Hắn ta cũng không ngờ ông ta lại dùng thủ đoạn tàn khốc như thế.
Dù hắn ta đã sớm biết trên chiến trường Mông Sơn Minh vẫn luôn lãnh huyết vô tình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta thấy một chuyện hung ác như thế.
…
“Bệ hạ, phía trước có báo, Mông Sơn Minh giết toàn bộ sáu mươi vạn tù binh!”
Trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang nghe Đồng Mạch thuật lại tình hình thủ thành, cực kỳ quan tâm, chỉ sợ có sai sót.
Điền Ngữ đi ra ngoài một chút nhận lấy tấu chương thái giám đưa lên, mở ra xem xong, mặt mày tái mét, chạy lại quỳ xuống bẩm báo.
Thương Kiến Hùng, Đồng Mạch, Cao Kiến Thành, Thương Vĩnh Trung đều chậm rãi quay đầu lại, chậm rãi xoay người lại.
“Sáu trăm ngàn người đều bị chôn sống hết rồi sao?” Đòng Mạch hỏi lại.
Điền Ngữ nặng nề gật đầu.
Đồng Mạch hít sâu một hơi. Lão tự nhận mình ngoan độc nhưng cũng không dám nhận thanh danh này. Chôn sống sáu mươi vạn người đó!
Thương Vĩnh Trung trợn trừng hai mắt. Lão có nghĩ tới Mông Sơn Minh sẽ giết sáu mươi vạn tù binh kia, nhưng nằm mơ cũng không ngờ được lão ta lại chôn sống.
Sắc mặt Cao Kiến Thành cũng rất khó coi. Chôn sống sáu mươi vạn người. Khái niệm gì đây?
Thương Kiến Hùng cầm bản tấu Điền Ngữ trình lên, xem xong, từ từ khép lại, lẩm bẩm: “Đây là đắc tội chết với quân Tống rồi. Lão ta chỉ hận không thể để quân Tống đồ thành, vì tư oán bản thân, lại hoàn toàn không để ý đến sống chết của bách tính Kinh thành này! Bọn họ chỉ ước gì Quả nhân chết sớm. Bọn họ chỉ ước gì Quả nhân chết sớm đó! Cái này là mượn đao giết người. Người cần giết chính là Quả nhân!”
“Bệ hạ, Tống Sử Tiền Liên Thắng cầu kiến!” Một thái giám ngoài cửa báo vào.
Thương Kiến Hùng lấy lại tinh thần, kiên quyết ném ra hai chữ: “Không gặp!”
Quân Yên làm ra chuyện tàn bào khiến người ta giận sôi máu như vậy, chính lão cũng không dám gặp Tiền Liên Thắng. Nếu không, chắc chắn sẽ bị chửi như đổ máu chó lên đầu!
Lão quay sang nói với Điền Ngữ: “Thái giám có thân thủ không tệ trong cung đã chuẩn bị xong chưa?”
Điền Ngữ cúi người thưa: “Đã tuyển chọn cẩn thận được năm trăm binh sĩ, đều là hảo thủ lấy một chọi mười! Điệp Báo Ti cũng điều được năm trăm hảo thủ. Cộng lại là một ngàn người, do Ca Miểu Thuỷ tự mình suất lĩnh!”
Thương Kiến Hùng gật đầu: “Làm như Đại Tư Đồ nói đi. Tất cả lên thành, phối hợp với đại quân thủ thành. Thành còn người còn, thành mất người mất, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải giữ vững!”
“Vâng!” Điền Ngữ lĩnh mệnh mà đi. Rời ngự thư phòng, tới quảng trường bên ngoài chính điện, hơn ngàn thái giám vịn bảo kiếm bên hông xếp hàng chỉnh tề.
Đi tới trước mặt Ca Miểu Thuỷ, Điền Ngữ tự tay chỉnh lại áo choàng cho hắn ta: “Tiểu Ca Tử, Bệ hạ nói, thành còn người còn, thành mất người mất! Thời điểm tận trung đến rồi, đi thôi!”
Ca Miểu Thuỷ lùi lại ba bước, chắp tay cúi đầu, đứng dậy xoay người vung tay, suất lĩnh một ngàn hoạn quan xuất cung mà đi.
Ngoài cửa chính cung thành, Tống sử Tiền Liên Thành bị ngăn cản, chết sống cũng không được vàotrong.
Cuối cùng, gấp quá, Tiền Liên Thắng bèn tháo trâm cài, kéo xổ búi tóc, cởi vớ giày, kéo y phục.
Y tóc tai bù xù, cởi trần, hai chân trần, một bộ khẳng khái chịu chết, chỉ thẳng vào trong cửa cung giận dữ mắng mỏ: “Thương Kiến Hùng, đồ tiểu nhân bất nhân bất nghĩa, không đức không tín…”
Vừa mới rồi y nhận được tin tức từ triều đình nước Tống, biết quân Yên chôn sống sáu mươi vạn binh sĩ nước mình, phát hiện mình bị nước Yên đùa bỡn, đàm phán cái cục cứt chó gì, còn có sáu mươi vạn binh sĩ kia nữa, bi phẫn ngập tràn không có nơi phát tiết, lập tức chạy đến tìm Thương Kiến Hùng muốn cãi nhau. Ai ngờ Thương Kiến Hùng không gặp.
Mới hôm nào còn kéo y tới đàm đàm phán phán, thế mà giờ còn không chịu gặp. Đồng Mạch phụ trách đàm phán cũng không thấy đâu, quan viên nước Yên từ trên xuống dưới đều tránh gặp y.
Nếu vậy, y cũng chẳng thèm lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, đứng ngay ngoài cửa cung chửi ầm lên.
Chẳng còn cách nào khác, thân là Tống sử, ra mặt đàm phán mà không thể giữ được sáu mươi vạn binh sĩ, nhiều ít cũng có liên luỵ. Bây giờ chỉ có thể làm lớn chuyện này đến oanh oanh liệt liệt một chút, làm sao cho hành vi nhục mạ ngay trước cửa hoàng cung nước Yên được truyền khắp thiên hạ mới tốt.
Đây là bi phẫn vì cái chết của sáu mươi vạn binh sĩ, làm vậy cũng là để trả lời cho người trong nước, rằng không phải y không cố hết sức.
Ban đầu, thủ vệ cửa cung không để ý đến, người phụ trách liên quan cũng nấp đằng sau không lộ diện, ai ngờ, Tiền Liên Thắng mắng mãi không dứt, càng mắng càng khó nghe, cuối cùng, trong nội cung cũng phái một đội thủ vệ ra đuổi.
Nhưng Tiền Liên Thắng rất kiên nhẫn, bị đuổi đi lại quay lại, chửi đổng như bà hàng cá.
Thấy y như vậy, thủ vệ trong cung chẳng còn cách nào khác đành bắt lấy y, nhưng cũng không làm gì. Hai nước giao chiến là quy củ xưa nay rồi, chưa kể, hiện giờ cũng có rất nhiều thần tử khuyên can không cho giết Tống Sử.
Thần tử khuyên can là có tư tâm, giết sứ thần nước Tống họ lo sau khi thành bị phá sẽ nhận được trả thù mãnh liệt hơn, không muốn đẩy mọi chuyện đến mức quá tuyệt, giữ lại chút hy vọng sống cho mình.
Sau Tiền Liên Thắng, ngoài thành liên tiếp vang lên tiếng trống tiếng kèn, quân Tống bắt đầu công thành.
Động tĩnh rất lớn, dù ở trong cung cũng có thể nghe được loáng thoáng, các phi tần trong hậu cung đều thấp thỏm lo âu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT