Mặt mũi Mục Trác Chân vặn vẹo, nghiêm nghị hạ lệnh: “Công phá Yên Kinh, đồ thành! Báo thù rửa hận cho binh sĩ Đại Tống ta!”

Ông ta đập bàn đưa ra quyết định cuối cùng: Diệt Yên kinh rồi mới rút quân!”

Đến nước này, trong chiến sự, nước Tống đã bị thiệt lớn. Sáu mươi vạn tinh nhuệ bị chôn sống, nghe mà rợn cả người. Nếu nước Tống không đem được chút chiến quả về, bảo trên dưới nước Tống sẽ nhìn vị Hoàng đế này thế nào?



Khoảng mười cỗ xe ngựa tạo thành đội xe nước Yên, kéo hơn trăm cái hòm lớn đi trên quan đạo, trên xe cắm cờ yêu cầu hội đàm.

Trên con đường xuyên núi thi thoảng thấp thoáng mấy tu sĩ nước Tống phụ trách tuần tra.

Mặc dù nơi này đã rời xa đội chủ lực của quân Tống, nhưng quân Tống không thể không bố trí thám tử ở hậu phương, phòng bị quân địch tập kích bất ngờ.

Thấy cờ xí yêu cầu hội đàm, tu sĩ tuần tra của quân Tống xuất hiện cản xe ngựa lại.

Sau khi hai bên xác nhận thân phận, đầu lĩnh quân Yên phụ trách áp giải lấy ra một phong thư, đưa cho đối phương: “Lần trước La Đại đo đốc có gửi quà cho Mông soái của chúng ta. Chúng ta phụng lệnh Mông soái gửi lại trọng lễ cho La Đại đo đốc! Đây là thư tín do đích thân Mông soái hạ bút, mong thay mặt chuyển cho Đại đô đốc!”

Song phương nói vài câu, mấy tu sĩ không làm khó những người áp tải lễ vật, cũng không bắt lại. Hai quân giao chiến không bắt sứ giả, họ bèn thả đi.

Mười mấy xe lễ vật này lại khiến cho mấy tu sĩ tò mò, không biết tặng thứ quỷ gì mà nghe có mùi hôi thối, bèn mở ra xem.

Cởi dây thừng trên xe ngựa, vừa mở khoá một hòm ra, ầm một tiếng, nắm hòm bật mở, doạ cho mấy tên tu sĩ phải giật mình đề phòng.

Từ trong hòm ào ào tuôn ra thứ gì đó tràn đầy đất, hôi thối hun người.

Thứ đó có vẻ giống mộc nhĩ. Cái gì vậy? Mấy người chăm chú nhìn, nhận ra được, có người không nhịn được mà che miệng nôn khan.

Lỗ tai! Toàn là tai người!

Tai chất đầy hòm đã trương lên phân huỷ trên đường vận chuyển, cho nên vừa mở hòm lập tức tràn ra.

Đống lỗ tai nhung nhúc kia nhìn mà khiếp người. Tuy mấy người đều là tu sĩ nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn như thế.

Không thể cất số lỗ tai tràn ra đầy đất kia vào trong hòm nữa.

Thật vất vả mới làm quen được, mấy tu sĩ nhìn hơn một trăm cái hòm trên xe ngựa, lại quay sang nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ trong hơn trăm cái hòm này đều là tai người?

Tưởng tượng thôi ai nấy đều nổi da gà, lông tơ dựng đứng.

“Đại Đô Đốc, nói chuyện một lát.”

Trên đường hành quân, Văn Du phóng ngựa lên bên cạnh La Chiếu, hỏi.

La Chiếu quay lại nhìn, thấy một phong thư trong tay y. Văn Du khẽ gật đầu.

La Chiếu thúc ngựa đi theo, đám Tô Nguyên Bạch nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo. Đại quân tiếp tục tiến lên.

Rời quan đạo khoảng vài chục trượng, thấy Văn Du cầm thư cứ ấp a ấp úng, La Chiếu nói: “Thế cục đã vậy, dù là tin xấu thế nào ta cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Văn Du không cần lo lắng.”

Mấy người Tô Nguyên Bạch nhíu mày nhìn chằm chằm vào thư trong tay Văn Du, xem y liền biết không phải tin tức tốt gì.

Cuối cùng, Văn Du đưa thư cho La Chiếu, thở dài: “Mông Sơn Minh nhớ mãi không quên lễ vật lần trước của Đại Đô Đốc, ra tay ngoan độc, trả lại một lễ cho Đại Đô Đốc. Sáu mươi vạn tù binh bị lão ta cắt một bên tai, nhét đầy vào hơn một trăm rương lớn, đưa cho đội tuần tra hậu phương. Tràng diện thực sự bất nhã, không tiện đưa đến đây. Đây là thư của Mông Sơn Minh gửi cho Đại Đô Đốc.”

Tai của sáu mươi vạn tù binh? Mấy người Tô Nguyên Bạch giật mình, chấn động.

La Chiếu giật giật cơ mặt, giận dữ ra mặt. Chiêu này của Mông Sơn Minh thật độc. Dù có trả sáu mươi vạn tinh nhuệ kia lại cho nước Tống, nhưng họ thiếu tai, đi tới đâu cũng là nỗi sỉ nhục khó quên của nước Tống.

Y đoạt lấy thư, rút ra xem. Trên đó có mấy dòng: “Lần trước đưa lễ bạch mã, chưa kịp đáp tạ, nay cắt sáu mươi vạn cái tai đap lễ, có hài lòng chưa? Nếu chưa đủ, thần dân nước Tống ở ngay trước mắt, sinh tử đều trong tay ta, sẽ lấy sẽ đoạt, tất sẽ không khiến cho Đại Đô Đốc thất vọng. Mông Sơn Minh!”

Ý tứ trong thư là, sau này sẽ còn đại khai sát giới. Hai mắt La Chiếu muốn nứt ra, nhìn tứ phía, muốn tìm người Yên để xả cơn giận này.

Nhưng nước Yên đã bị chiến loạn quấy rối, bách tính như chim sợ cành cong, trên đường quân Tống hành quân, bách tính trốn sạch không còn một mống.

Mà hiện giờ y cũng không thể muốn làm gì thì làm, không thể tốn thời gian chinh chiến không ngớt trong cảnh nội nước Yên, Kinh thành nước Yên vỡ một cái, y sẽ phải nhanh chóng chạy về, không thể để cho Mông Sơn Minh trắng trợn phá hư cảnh nội nước Tống mà không bị hạn chế gì.

Nội dung trong thư khiến cho y ý thức được Mông Sơn Minh đang muốn chọc giận mình, muốn y ở lại cảnh nội nước Yên lâu hơn. Nếu y kéo dài đến lúc hết lương thảo, hậu quả sẽ khó mà lường được.

Biết rõ là phép khích tướng, La Chiêu vẫn nổi giận đến không kìm được. Đây không phải là người khác mà là tai của sáu mươi vạn tướng sĩ dưới trướn của y. Y oán hận nghiến răng: “Lão tặc Mông Sơn Minh, tốt nhất ngươi đừng có rơi vào tay ta. Nếu không, nhất định ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”

Mấy người Tô Nguyên Bằng chuyền tay nhau xem thư.

Ai nấy đều sa sầm mặt.

Đúng lúc này, một kỵ mã phi như bay đến: “Báo, Bệ hạ có chỉ!”

Hẳn là lại thúc triệt binh đây. La Chiếu nghĩ vậy, tiếp chỉ xong, quá sợ hãi, rống lớn: “Lão tặc, ta thề không đội trời chung với ngươi!”

Cái gì thế này? Mấy người Tô Nguyên Bằng lại xem chỉ, đều chấn kinh. Mông Sơn Minh căt tai của sáu mươi vạn tù binh thì thôi, còn tàn nhẫn chốn ống sáu mươi vạn tù binh đó!

Trong ý chỉ, Tống Hoàng Mục Trác Chân tức giận hạ chỉ cho La Chiếu, phải công phá Kinh thành nước Yên, chó gà không tha, đồ thành rửa hận!

Nhưng trong chỉ cũng có xét đến đại cục nên lão chỉ cho La Chiếu một kỳ hạn nhất định. Nếu đến hạn vẫn không thể công phá Kinh thành nước Yên, sẽ phải lập tức rút quân. Triều đình sẽ dốc toàn lực tổ chức nhân mã chặn đánh Mông Sơn Minh, tận lực kéo dài thời gian chờ y suất quân về cứu viện!

Đông Ứng Lai run rẩy nói: “Lão cẩu Mông Sơn Minh này điên rồi sao? Không sợ bị trời phạt sao?”

Thường Phi trầm giọng nói: “Dám chôn sống sáu mươi vạn người! Việc làm tàn nhẫn thế này tất sẽ tổn thọ. Lão tặc sẽ không thể sống lâu nữa!”

Đúng lúc này, lại có đệ tử Lăng Tiêu Các phóng ngựa tới đưa một phong thư mật cho Tô Nguyên Bạch.

Tô Nguyên Bạch xem xong, lẳng lặng chuyển cho những người khác xem. Mọi người xem xong, ai nấy đều nhíu mày.

Tin tức từ Kinh thành nước Tống, không đề cập đến ý chỉ của triều đình, chỉ nói lý do mà Mông Sơn Minh viện ra để giết người. Rằng quân Tống vẫn tiến quân đến Kinh thành nước Yên, rõ ràng không có thành ý đàm phán triệt binh, còn nói, triều đình không chịu lấy lương thảo ra trao đổi tù binh là không để ý đến sống chết của sáu mươi vạn binh sĩ kia. Là quân Tống bức Mông Sơn Minh giết sáu mươi vạn tù binh đó.

“Giỏi cho lão già khéo giảo biện!” La Chiếu hừ hừ cười lạnh. Có câu, giận quá hoá cười, khuôn mặt y đang nổi giận đến mức lúc đỏ lúc trắng.

Văn Du rời mắt khỏi phong mật thư, trầm giọng nhắc nhở: “Đại Đô Đốc, đây là kế ly gián của Mông Sơn Minh, dội chậu nước bẩn này lên Đại Đô Đốc, đồng thời muốn dao động quân tâm Đại Tống ta! E rằng Mông Sơn Minh sẽ trắng trợn tung tin đồn bậy bạ trong cảnh nội Đại Tống ta! Haizz, trên triều đình cũng có người bỏ đá xuống giếng, sợ là sẽ bất lợi cho Đại Đô Đốc!”

Y phán đoán không sai. Mông Sơn Minh đã để nhân thủ ba phái lớn an bài trong cảnh nội nước Tống trắng trợn thả tin đồn như vậy, muốn dao động quân tâm, dân tâm của nước Tống.

La Chiếu nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước mắt không quan tâm đến những chuyện đó. Truyền quân lệnh của ta, nhân mã tiên phong lập tức công thành. Thành phá đồ thành!”

Y vừa hạ lệnh, nhân mã cũng tăng nhanh tốc độ hành quân. Đại quân chỉ còn cách Kinh thành nước Yên nửa ngày lộ trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play