Người ta nói rất đúng, thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, không chờ đợi một ai. Mới đó đã một năm kể từ ngày An Linh qua nước Anh để tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, hy vọng qua cuộc thi này cô sẽ có cơ hội trở thành một nhà thiết kế được nhiều người biết đến.
Nhưng sau khi cuộc thi kết thúc thì An Lihh bỗng biến mất, không chút tâm hơi nào. Kể cả Thế Vỹ cho Hoàng Ân đi điều tra khắp nơi mà vẫn tìm không ra cô nữa, chỉ nghe nói cô đã đặt được giải nhất trong cuộc thi thôi.
Bà Phương, mẹ của An Linh cũng không có tin tức nào về cô cả. Nhưng mỗi tháng đều có người mang tiền đến và nói là An Linh gửi cho bà, rồi vội quay lưng đi không cho bà có cơ hội hỏi bất cứ gì.
...
Một năm đã có nhiều việc đổi thay, chẳng còn giống trước đây nữa. Một Thế Vỹ luôn truy tìm những cô gái xinh đẹp bắt họ làm nô lệ, hành hạ thân thế họ. Vậy giờ chỉ liếc nhìn thôi hắn cũng chẳng thèm nữa, hình như hắn đã xem những cô gái xinh đẹp là vô hình rồi thì phải? Ừ phải rồi, vì trái tim Thế Vỹ hắn đã có một người con gái, không một ai có thể thay thế.
Hôm nay tập đoàn thiết kế thời trang C.A vẫn đầy nghiêm túc như mọi khi, một năm qua Thế Vỹ và Hoàng Ân đã đưa ra thị trường những mẫu thiết kế độc đáo, khiến danh tiếng của tập đoàn càng ngày càng tiến xa hơn.
Nhưng mấy tháng nay có một tập đoàn thiết kế khác mang thương hiệu Hope, một thương hiệu vô cùng xa lạ. Mọi người chưa từng nghe qua và không biết nó từ đâu đến, cũng không một ai biết chủ của tập đoàn thiết kế thời trang Hope ấy là ai.
Điều quan trọng nhất là họ đã lôi kéo những nhân viện, nhà thiết kế tài giỏi của Thế Vỹ về bên mình. Hình như họ đang đối đấu với Thế Vỹ, luôn gây bất lợi cho hắn.
"Tổng giám đốc, nguy rồi." - Hoàng Ân vội bước vào phòng làm việc của Thế Vỹ và lo lắng nói.
Thế Vỹ đang xử lí công việc, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Ân nói nhanh:
"Công xưởng may đã hủy hợp tác với chúng ta rồi."
Nghe xong Thế Vỹ lập tức đứng dậy:
"Tại sao lại vậy?"
Hoàng Ân do dự nói:
"Họ nói bên Hope đã trả giả cao hơn và đã ký đồng hợp luôn rồi..."
Lông mày thanh tú Thế Vỹ khẽ nhíu lại:
"Lại là bọn họ..."
Hắn thật không hiểu thật ra mình với tập đoàn thiết kế Hope đó có thù oán gì mà sao cứ muốn đối đấu với hắn hoài vậy. Hắn vội hỏi:
"Ân, anh đã điều tra được những gì rồi?"
Hoàng Ân buồn bã lắc đầu và đưa cho Thế Vỹ một sấp hồ sơ:
"Họ bí ẩn quá, tôi chẳng điều tra được gì cả. Nhưng tôi đã tìm được một số bản vẽ bên họ, tổng giám đốc xem thử đi..."
Nhận thấy thái độ của Hoàng Ân có chút gì đó khác thường nên Thế Vỹ đã nhanh tay cầm lấy sấp hồ sơ và mở ra xem ngay.
Vừa nhìn thấy phong cách vẽ thì đôi mắt Thế Vỹ bất giác mở to tỏ ra ngạc nhiên, sao những phong cách vẽ này quen thuộc quá vậy.
"Không lẽ là cô ấy? Cô ấy đã quay về đây rồi sao?" - Trong giọng nói của Thế Vỹ lúc này người ta có thể nghe ra được một sự vui sướng khó tả. Nhất là ánh mắt, đầy nhung nhớ.
Hoàng Ân nghiêm túc gật đầu:
"Tôi cũng nghi ngờ là cô ấy... Nhưng nếu là cô ấy thật thì..."
Thế Vỹ nghe hiểu ý Hoàng Ân muốn nói gì nên khẽ thở một hơi thật dài:
"Thôi được rồi, anh mau tìm công xưởng may khác đi. Chúng ta đã ký kết với nhiều cửa hàng nước ngoài lắm, không có công xưởng may là không xong đâu."
Hoàng Ân nhìn sắc mặt Thế Vỹ như vậy không biết làm gì nên đành khẽ gật đầu:
"Vâng, giờ tôi đi tìm ngay."
Rồi anh ấy quay lưng đi, rời khỏi. Sau khi cánh cửa phòng được nhẹ đóng lại thì Thế Vỹ đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt hắn giờ này đầy u sầu.
Ý của Hoàng Ân lúc nãy muốn nói, nếu như là An Linh thật thì cô đang muốn trả thù hắn muốn khiến hắn mất tất cả.
...
Ở một nơi khác, có một cô gái xinh đẹp quyền rủ trong chiếc váy đen ôm sát người cùng mái tóc vàng dài đang ngồi uống trà với một chàng trai Tây cao ráo trong bộ đồ vest trắng sang trọng. Người khác nhìn vào cứ tưởng mình đang lạc vào nơi đào hoa đẹp nhất ở thế gian này. Vì đôi trai gái ấy có vẻ đẹp quá hoàn hảo, lại thêm phong cách sang trên người họ. Đã thu hút nhiều ánh mắt xung quanh, ai lỡ đã nhìn thì chẳng muốn rời mắt đi nơi khác.
Cô gái xinh đẹp quyền rủ ấy chẳng phải ai xa lạ, mà chính là An Linh. Còn chàng trai đang ngồi đối điện với cô là Tony Trần 29 tuổi, một người Tây đẹp trai với đôi mắt xanh long lanh như hai viên ngọc quý.
"Hôm nay em làm gì có tâm trạng rủ anh đi uống cà vậy?" - Chàng trai tây tên Tony Trần ấy lên tiếng hỏi.
Hình như y không rành tiếng Việt cho lắm thì phải? An Linh chạm vãi đặt tách trà nóng xuống:
"Là trà chứ không phải là cà đâu nha Tony, anh cứ nói lộn hoài."
Tony Trần vừa lắc đầu vừa cười:
"Sao tiếng Việt quá, học hoài không được vậy?"
Bộ dạng của Tony Trần lúc nói tiếng Việt, người khác nhìn vô cùng mắc cười. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của An Linh vẫn lạnh như băng, chẳng có nụ cười nào cả. Hình như một năm qua cô không hề cười tươi, cùng lắm chỉ nhếch môi một chút thôi. Ánh mắt cô giờ thật sự rất lạnh lẽo, khiến người khác chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em đã giành được công xường của hắn ta rồi." - An Linh khẽ dựa lưng vào ghế và nói.
Tony Trần khẽ gật đầu, rồi cầm ly trà trước mặt lên uống một ngụm nhỏ. Y vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp An Linh thì trong cô đã đầu thù hận rồi, không thể lãng quên.
Thật ra Tony Trần là một trong số ban giám thảo của cuộc thi thiết kế thời trang ở nước Anh mà An Linh đã tham gia. Vừa nhìn bản vẽ thiết kế của An Linh thì Tony Trần đã thích, phong cách thiết kế của cô không chỉ sáng tạo mà còn rất có phong cách nữa. Nhà ảnh cũng là một tập đoàn thiết kế khá lớn nên ảnh luôn tìm những nhà thiết kế tài giỏi. Vì vậy sau khi cuộc thi kết thúc ảnh đã đến gặp riêng cô.
Lúc đó Tony hoàn toàn không biết nói tiếng, ảnh nói tiếng Anh với An Linh:
"Hi, can i talk to you." (chào cô, tôi có thể nói chuyện với cô chút không?)
An Linh tất nhiên nghe hiểu rồi vì trước đây cô đã đi du học ở Mỹ ba năm mà. Cô nhìn và hỏi lại bằng tiếng Anh:
"Có chuyện gì và anh là ai?"
Tony Trần lấy từ túi áo khoác ra một tấm danh thiết đưa cho An Linh:
"Tôi tên Tony Trần, cũng là một nhà thiết kế... tôi muốn mời cô về làm cho tập đoàn tôi."
An Linh đưa tay nhận lấy tấm danh thiết và coi. Hoá ra là một tập đoàn thiết kế thời trang khá lớn ở nước Anh, cô cũng đã từng nghe qua. Cô dùng giọng vô cùng lạnh lẽo nói:
"Nếu như anh có thể giúp tôi hoàn toàn đánh bại một tập đoàn thiết kế thời trang ở Việt Nam thì muốn tôi làm gì cũng được."
Bây gờ nhớ lại lúc đó, Tony Trần vẫn còn đỡ khóc đỡ cười với An Linh. Y thật không biết người tên Thế Vỹ ấy đã làm ra những chuyện gì mà lại có thể khiến một người con gái như An Linh đầy oán hận như thế, phải bất chấp tất cả trả thù hắn.
"Tony, anh đang suy nghĩ gì vậy?" - Nhìn thấy người ngồi đối diện mình im lặng nên An Linh lên tiếng hỏi.
Tony Trần khẽ giật mình ngước mặt lên nhìn, rồi cười cười:
"À anh đang nghĩ tối nay ăn gì thôi."
An Linh vừa gật đầu vừa nói:
"Chúng ta nên ăn mừng thiệt. Nhưng trước khi ăn mừng thì chúng ta đến một nơi đã."
Cả hai lái xe đến trước một toà nhà 15 tăng. Tony Trần vừa nhìn thì liền biết đây là tập đoàn thiết kế thời trang C.A. Y hỏi khẽ:
"Em muốn đến đây làm gì? Không phải em đã nói chưa đến lúc lộ mặt hay sao?"
An Linh không nói gì, chỉ ngước mặt lên nhìn phía một ô cửa sổ, đó là phòng làm việc của Thế Vỹ, người cô oán hận nhất.
Đúng lúc Thế Vỹ đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Và vô tình hai ánh mắt va chạm nhau giữa phong trung. Một ánh mắt đầy mong nhớ, một ánh mắt đầy oán hận.
Trong lòng Thế Vỹ và An Linh giờ đây đều có một cảm giác nhưng mà cả hai cũng chẳng gọi cảm giác này là gì nữa.
"An Linh..." - Thế Vỹ buột miệng gọi khẽ. Rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng, hắn thật sự muốn gặp An Linh cô. Muốn ôm chặt lấy cô, muốn nói với cô rằng hắn rất nhớ cô. Không kiên nhẫn chỡ thang máy mà tục tiếp chạy đi thang bộ, vì sợ cô đi mất.
Không biết Thế Vỹ lấy sức lực ở đâu ra mà từ tăng 15 chạy xuống dưới. Có lẽ vì một tình yêu chưa được bày tỏ, có lẽ vì những nhung nhớ suốt một năm qua mà hắn mới có động lực như thế. Khi xuống tới thì đã không thấy An Linh nữa, cô đã đi mất rồi.
Thế Vỹ nhìn xung quanh, cố tìm thấy người con gái mình yêu thương giữa đám đông. Nhưng tìm mãi chẳng thấy bóng dàng cô ở đâu hết. Những người đi đường đều nhìn thấy Thế Vỹ hắn đẹp trai sang trọng nhưng trông hắn vào lúc này thật sự giống một người hoá điên, cứ xoay qua xoay lại.
An Linh vừa lái xe vừa nói thầm trong lòng:
"Trịnh Thế Vỹ, đây chỉ là một màn chào thôi. Tôi nhất định bắt anh trở thành một kẻ trắng tay, bị tất cả mọi người khinh thường."
Ánh mắt cô lúc này vô cùng rất đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người ngay lập tức vậy.
*********Hết chương 16********
An Linh sẽ trả thù Thế Vỹ ra sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT