"Ân đại sư ta biết người nghi ngờ Đại Ngụy hại chết phụ mẫu người, nhưng nếu gây chiến thì chỉ có thể ở thế lưỡng bại câu thương..." Ngao Uy đế vương không tán đồng với cách làm của Ân Cửu U.
Ân Cửu U cười lạnh nói, "Ở đợt thứ nhất quả thật không thể làm được gì bọn họ, nhưng ở trận thứ hai thì có thể. Ta sẽ đi cùng các ngươi, tiêu diệt toàn bộ người của Đại Ngụy quốc bên trong đó, ngay lúc ở trong bí cảnh giết người, các ngươi ở bên ngoài... đem quân diệt sạch Đại Ngụy quốc."
Nói xong nàng lấy trong không gian giới chỉ một tờ hiệp ước, đưa cho Ngao Uy đế, "Đem cái này ký vào sau đưa cho Đại Ngụy quốc ký vào, làm như một bản đình chiến."
Nàng nhắc nhở thêm, "Nếu như qua bên đó, bọn họ hỏi tại sao các ngươi lại chấp nhận chia sẻ cứ việc nói đến ta, chú ý đừng nói những gì không nên nói. Còn nữa, ta muốn bảy ngày sau phải có kết quả điều tra vụ án phụ mẫu."
"Nhất định đúng hạn sẽ có đáp án cho đại sư." Ngao Uy chấp tay, trịnh trọng nói.
"Còn về Đại Thuấn, gửi đến mật thư này cho bọn họ, ngươi cũng nên đọc qua." Đưa cho Ngao Uy đế vương một phong thư rồi ngồi dậy khỏi ghế.
Ngao Uy nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên một mạt kinh ngạc... Nếu chuyện này làm không khéo chẳng phải đem Đại Uy cấp diệt vong!
Ân Cửu U ra khỏi phòng bao, đi qua phòng bao bên cạnh, mắt nàng khẽ nheo một cái, sau, tiếp tục đi về ra khỏi Lạc Hồn Lâu.
"Đau tim quá má ơi ~~" Ân Thập Cửu thở một ngụm khí dài, vuốt vuốt trái tim nhỏ bé.
Lôi Ảnh ở bên cạnh sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh. Có lẽ hắn nên tinh tưởng một phần là người này còn nguy hiểm hơn Tà thiếu.
Những chỉ là một trong số mười phần.
"Về thôi, ngày mai Tiểu Tịch Nhi sẽ về nhà. Ta phải về, ngươi đi làm việc của ngươi đi." Trong đêm tối, Ân Thập Cửu nhảy ra khỏi cửa, hóa thành từng đám hắc vụ tiêu biến trong không gian vô tận.
Sáng hôm sau, đám người ở công hội Trận Pháp Sư không dậy được vì uống quá nhiều, Ân Cửu U cũng làm lơ bọn họ, cùng Ngao Uy và hoàng tử Đường Khúc Y quay về đế đô.
Về Ân gia gia viên, Ân Cửu U không thấy có gì khác thường, mọi thứ vẫn an ổn như ngày nào.
"Vương tử đại nhân muốn ăn món gì?" Lời đầu tiên khi về đến nhà giữa trưa tam ngọ của Ân Cửu U.
Ân Thập Cửu nằm trên ghế dài trong vườn chơi đùa với Tiểu Bạch, cười híp mắt lên tiếng, "Ca muốn ăn mãn hán toàn tịch."
Ân Cửu U mặt chưa từng biểu tình qua, "....."
"Mai ăn, đã buổi trưa rồi, ăn món khác đi."
"Vậy Tiểu U Nhi làm món mỳ Quảng Đông đi." Ân Thập Cửu suy nghĩ một lúc nói.
"Hảo." Nàng vào phòng bếp nấu mỳ cho ba người.
Mặc bất ngờ vì có phần của hắn, từ khi nhận thức hai người này hắn toàn là tự nấu ăn, trong bếp tự ăn một mình... Đâu có bao giờ được ngồi cùng bàn ăn với họ.
Mặt trời hôm nay mọc đằng Tây à?
"Coi như lời cảm ơn của ta khi ngươi ở nhà chăm sóc vương tử đại nhân đi." Ân Cửu U giải thích.
Vốn dĩ lời giải thích này khiến tâm Mặc có dòng nước ấm chảy qua, lại bị Ân Thập Cửu xối cho một ca nước băng giá, "Là ca chăm sóc hắn. Với lại, hắn là nô lệ, bảo vệ hay chăm sóc chủ nhân là nghĩa vụ của hắn còn gì?"
Ân Cửu U thấy có lý, gật đầu phụ họa, "Ân, vương tử đại nhân nói đúng, vậy cứ để Tiểu Bạch với Tiểu Hắc ăn đi."
Mặc, "......" Quá đáng.
Ta không có tính chịu ngược đâu a!
Hắn chỉ đành chấp nhận cắn răng rời đi, ánh mắt có chút lưu luyến nhìn tô mỳ sợi.
Đôi con ngươi hổ phách xinh đẹp mang vẻ quật cường rời đi, một lần nữa kích thích Ân Cửu U trái tim đập nhanh hai nhịp.
Cùng lúc đó, Ân Thập Cửu nheo đôi mắt sói ẩn chứa tia nguy hiểm nhìn Mặc, trong lòng thầm nhắc nhở hắn.
Tốt nhất ngươi nên an phận... Nếu không ta đành phải cho ngươi biến mất.
Nghĩ nghĩ, Thập Cửu vẫn là tà oán. Không được, phải diệt trừ hắn mới được...
Cửu U vì không đề phòng Thập Cửu nên chẳng mấy khi nhìn mặt đoán tâm hắn, vì vậy, những gì Thập Cửu đang suy tính, nàng một móng cũng chẳng biết.
"Tiểu U Nhi, nghe nói gần đế đô có một khu rừng nhỏ dùng để săn bắt ma thú, ngày mai làm mãn hán toàn tịch muội đi bắt ma thú về thay vì đi chợ đi." Ân Thập Cửu trẻ con thanh điệu.
"Tại sao?" Nàng không thiếu tiền mà...
"Đi bắt ma thú đỡ tốn tiền, với lại cũng phải rèn luyện cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chứ." Ân Thập Cửu có tình có lý nói.
"Cũng đúng, vậy mai muội mang Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đến săn bắn khu bắt vài con ma thú về." Nàng cũng muốn luyện tập tay chân một điểm.
"Hảo." Thập Cửu cười hắc hắc.
Ăn xong buổi trưa, Ân Thập Cửu về phòng, Ân Cửu U cũng về phòng tĩnh tu.
Trong phòng Ân Thập Cửu chứa đầy chất lỏng nhiều màu sắc khác nhau, những bình thủy tinh nối liền với nhau bằng những ống dẫn khác nhau, điểm cuối cùng có chất lỏng màu đỏ huyết từng giọt chảy xuống lọ thủy tinh.
Chất lỏng chỉ lấp đầy một phần ba lọ thủy tinh, Thập Cửu nhìn thứ huyết dịch phát ra ánh sáng như hồng ngọc được soi đèn đo độ trong suốt pha lê, con ngươi chứa lệ quang từng đợt dồn dập, lệ khí xâm chiếm toàn bộ căn phòng.
"Chủ nhân, ngài gọi ta?" Mặc ở bên ngoài gõ cửa một tiếng rồi bước vào, hắn lặng lẽ đóng cửa tránh phát ra âm thanh không cần thiết.
Thập Cửu quay lưng với Mặc, hắn lãnh giọng, "Mặc, ta nghĩ ngươi nên biến mất thì hơn."
Mặc nghe vậy lập tức quỳ xuống, dập đầu, "Chủ nhân, ta đã làm sai việc gì thì người cứ trách phạt ta, cầu người đừng đuổi ta đi."
Ân Thập Cửu cười tà mị, "A ~ vậy nếu hiện tại ta muốn giết ngươi thì sao?"
Con ngươi Mặc co rút lại, hắn chắc chắn, nếu hiện tại bản thân ngẩn đầu lên sẽ thấy đôi tử đồng Thập Cửu phát tử quang như lúc hắn đeo mặt nạ, cũng như việc... Thập Cửu muốn giết hắn là sự thật.
"Nhưng là... Ta không có thích giết người, dơ bẩn tay a." Tiếng Ân Thập Cửu lười nhác vang lên.
Tâm Mặc nhẹ nhõm vài phần, nhưng viên đá lớn vẫn chưa có rơi xuống.
"Tiểu Tịch Nhi có một căn bệnh, bệnh máu S, ta chưa bao giờ cho muội ấy dùng thuốc kích thích dị năng là vì máu S này tương thích với thuốc. Và ngươi, ngươi có đôi mắt cường quật, đây... cũng là thứ thuốc kích thích máu S trong người Tiểu Tịch Nhi. Ngươi có biết ta làm hết mọi việc để Tiểu Tịch Nhi không gặp trở ngại, không có một điểm khó khăn trên đường đi để muội ấy suy yếu hay không?"
Ân Thập Cửu nheo mắt, giọng âm tà khẽ rít, "Vậy mà ngươi lại đánh thức thứ máu liều mạng đó trong người nàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT